Người khác tán gái thì cùng lắm là bị cự tuyệt, còn mình mà không cẩn thận thì có thể sẽ bị đánh chết như chơi.”
Trần Gia Bảo vừa nghĩ đến vấn đề này thì sắc mặt trở nên kì lạ nhưng
lập tức trong lòng anh lại dâng lên một niềm hăng hái vì đối với anh mà
nói con gái càng khó chinh phục thì càng kích thích anh, mà nếu như
chinh phục thành công thì mới oai phong lẫm liệt.
Abbott và Thắng Mộng Việt nhìn thấy thì đứng ngơ ra như hai con chó
ngốc. A, không đúng, phải nói là bọn họ đang trợn mắt há hốc mồm mới
đúng. Nếu không phải bọn họ tận mắt chứng kiến thì có đánh chết bọn họ
thì họ cũng sẽ không tin trên đời này lại có chuyện như vậy.
“Thật là một thanh kiếm tốt.”
Ngón tay giữa thon dài của Lưu Ly đặt trên sống lưng của thanh kiếm
màu vàng trắng rồi nhẹ nhàng vung lên thì một tiếng “đinh” lanh lảnh
vang lên, rồi sau đó là một vòng tròn màu trắng gợn sóng khuếch tán ra
xung quanh.
Nói là thân kiếm phát ra một tiếng kêu lanh lảnh nhưng Tô Nguyên Hùng lại cảm thấy như một cơn động đất vậy. Ông ta chỉ cảm thấy hơi thở của
mình hỗn loạn, khí huyết trong cơ thể chảy cuồn cuộn rồi “ọa”
một tiếng mà phun ra một dòng máu tươi.
Rõ ràng là bị lực đánh của Lưu Ly làm cho trọng thương bên trong cơ thể rồi.
Mặc dù Lưu Ly chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm nhưng cô ấy
lại dễ dàng đánh trọng thương một vị “Bán bộ truyền kỳ” thì cũng đủ
khiến cho người ta sợ hãi.
Tô Nguyên Hùng hoàn toàn bị chấn động tinh thần và hoàn toàn tuyệt
vọng. Có lẽ từ trước đến nay Lưu Ly chính là đối thủ mạnh nhất mà ông ta đã từng gặp. Nếu sớm biết bên cạnh Trần Gia Bảo có một nhân vật dũng
mãnh như vậy thì đừng nói là Tô Vũ Thần bị giết, cho dù là người nhà họ
Tô của ông ta bị giết hết một nửa thì ông ta cũng không dám đến tìm Trần Gia Bảo để báo thù.
“Không lẽ cô đã đạt tới mức “cảnh giới truyền kì” rồi sao?” Tô Nguyên Hùng không nhịn được mà hỏi lại một lần nữa.
Lưu Ly không trả lời câu hỏi chất vấn của Tô Nguyên Hùng mà chỉ dựng
kiếm lên thản nhiên nói: “Không phải ông nói người thắng sẽ được làm bá
chủ sao? Bây giờ ông cùng đồng bọn của ông đã bị thua trong tay tôi rồi, ông còn gì để nói nữa không?”
“Tôi sai rồi, tôi không biết cô mới là người mạnh mẽ nhất nên mới
khiến cho cô tức giận. Bây giờ chúng tôi cũng đã bị cô trừng phạt, sau
trận chiến này thì người nhà họ Tô chúng tôi đã bị tổn thương sinh lực
nghiêm trọng. Tôi cầu mong cô hãy tha cho chúng tôi, xin cô hãy tha cho
hành động xúc phạm cô của chúng tôi.” Đôi môi của Tô Nguyên Hùng mấp máy lúng túng xin tha.
Phải biết rằng ông ta đường đường là một ông chủ oai phong lẫm liệt
của nhà họ Tô, ở tỉnh Trung Thiên đã có thói quen nắm giữ trong tay sự
sống chết của người khác, chỉ quen nhìn thấy người khác cầu xin ông ta
tha thứ chứ có đời nào ông ta lại đi cầu xin sự tha thứ từ người khác
đâu có chứ?
Nhưng mà giờ phút này thì ông ta sống hay chết đều phụ thuộc vào suy
nghĩ của Lưu Ly nên chỉ có thể cúi đầu trước một cô gái mới hai mươi
tuổi đầu mà xin tha.
“Mới cách đây không lâu, chính miệng ông đã nói là người nào thắng thì người đó sẽ làm bá chủ thế giới.
Ông cho rằng thực lực của mình thuộc hạng nhất nên tự cho mình có
quyền quyết định sự sống chết của người khác. Vậy tôi hỏi ông, nếu bây
giờ tôi với ông thay đổi vị trí cho nhau thì khi tôi van xin ông tha thứ liệu ông có tha cho tôi hay không?” Lưu Ly hỏi lại, trong đôi mắt hiện
lên vẻ châm biếm.
Tô Nguyên Hùng tái mặt, hận không thể chui xuống đất cho đỡ nhục vì
ông ta ở trước mặt một vị “cảnh giới truyền kỳ” chân chính mà lại nói
“người thắng sẽ được làm bá chủ” thì thật sự là bị mất não rồi.
“Ông không cần trả lời thì tôi cũng đã biết đáp án của ông rồi. Nếu
đã như vậy thì ông làm gì đủ tư cách để cầu xin sự tha thứ của tôi chứ?” Lưu Ly nói tiếp: “Huống hồ cho dù tôi thật lòng muốn tha thứ cho mấy
người thì bây giờ cũng đã muộn rồi. Mấy người bị đóng băng điêu khắc ở
đàng kia đã bị tôi chặt đứt kinh mạch rồi, trên đời này sợ là chỉ có
“thiên hành cửu châm” mới có thể giúp họ sống lại mà thôi.
Mấy người Lục Đình Nhân, Tần Thái Kỳ đã bị cắt đứt kinh mạch mà chết rồi sao?
Mọi người xung quanh đều hít một hơi tỏ vẻ sợ hãi.
Tô Nguyên Hùng hấp háy mắt, trái tim suýt chút thì ngừng đập.
Vốn dĩ nhà họ Tô có tám đại lực sĩ, hai trong số đó đã bị Trần Gia
Bảo giết chết, còn năm người thì bị Lưu Ly cắt đứt kinh mạch. Người thứ
nhất tên là Kiến Hoa gây khó dễ với Lưu Ly đã bị cô phế đi cánh tay, hơn nữa bản thân ông ta được mệnh danh “bán bộ truyền kỳ” là người trấn thủ của nhà họ Tô cũng đã bị thương rất nghiêm trọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT