Cô không ngờ rằng sau khi Trần Gia Bảo bước vào trong đó, cô dùng hết sức lực đẩy cánh cửa, nhưng dù Ngụy Nhã Huyên có đẩy mạnh thế nào cánh cửa vẫn bất động.

Không nhắc tới Ngụy Nhã Huyên bên ngoài lo lắng gõ cửa thế nào, bên trong nhà tranh, Trần Gia Bảo đang chắp tuy sau lưng ngẫm nghĩ, hắn không để ý tới việc Ngụy Nhã Huyên ở bên ngoài gõ cửa, bởi vì trước mặt hắn, là một bóng lưng thướt tha yểu điệu, đang ngồi trên chiếc nệm hương bồ, khoác trên mình bộ váy màu trắng, thật là không thể kiềm chế được mà nhìn vào dáng vẻ ấy.

Nữ thần y dường như không ngờ rằng sẽ có người bước vào mà không chào hỏi, cô ngạc nhiên một lúc rồi nói: “Lẽ ra anh không nên vào.”

Giọng nói dịu dàng nhưng vẫn toát ra khí chất cao lãnh, từ chối người khác tránh xa ngàn dặm.

Trần Gia Bảo tự tin nói: “Thiên hạ này, chỉ có những nơi tôi muốn đến, không có những nơi tôi nên hay không nên đến.”

Hắn đặt tay sau lưng, vừa nói vừa thích thú quan sát “phòng riêng” của nữ thần y.

Đồ đạc trong phòng rất đơn giản, trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, chỉ có một chiếc giường gỗ, một bộ bàn ghế và một thần vị .

Trong lư hương đặt trước thần vị, có một nén hương đang cháy, mùi hương bay lượn lờ, làm người ta cảm thấy dễ chịu Chỉ là thần vị không thờ Phật và Bồ tát, thay vào đó họ dùng bút lông viết một chữ “khí” lớn trên một tờ giấy đã ố vàng, rõ ràng là đã viết cách đây nhiều năm .

Trần Gia Bảo biết rằng từ “khí” được liên kết với “khí trời”, là đại diện cho thiên khí, Đạo gia tin rằng “khí”

là tiên khí của tổ tiên, có thể sinh ra vạn vật trên thế giới và cũng là nền tảng của tu luyện Đạo giáo.

Hai bên chữ “khí” còn có một đôi câu đối với những câu thơ dân dã “Nhân gian vạn trượng người vô số, kẻ nam nhân nào là trượng phu”.



Giấy tuyên của câu đối trắng, sạch sẽ, rõ ràng là mới viết gần đây, có thể nhìn thấy câu đối đẹp đẽ uyển chuyển này được viết từ nữ nhân, là một bài thơ khí phách hào hùng, ẩn chứa niềm kiêu hãnh, hắn trong lòng thầm kinh ngạc. Không cần phải nói, câu đối này rất có thể được viết bởi nữ thần y ngồi trước mặt hắn.

Vốn dĩ bài thơ này rất hợp khẩu vị của Trần Gia Bảo, nhưng nữ thần y viết ra, lúc này lại dùng nó khiến hắn trở thành đối tượng khinh bỉ trong bài thơ, trong lòng cảm thấy có chút không vui.

Lúc này, nữ thần y lên tiếng, cô vẫn không quay đầu lại, giọng nói không buồn cũng không vui, nói: “Lúc ở trong nhà tôi có nghe thấy rồi. Lại Chí Thành, lúc trước gọi anh cậu Trần, đối xử tôn trọng. Thiết nghĩ anh chắc nắm quyền lực không nhỏ Nam Định hoặc thậm chí là cả tỉnh Hòa Bình. Chỉ là, khiêm tốn hưởng lợi, ngọa hổ tàng long, trên đời này làm người nên khiêm tốn thì tốt hơn.”

Trần Gia Bảo không thể nhịn được cười, chỉ vào câu đối và nói: “Nếu người khác thuyết phục tôi khiêm tốn cũng thôi đi, đây là cô viết câu này và treo nó lên đây để khinh bỉ nam nhân trong thiên hạ. Làm sao cô có thể nói từ “khiêm tốn” này chứ?”

Nữ thần y thần sắc trầm mặc nói tiếp: “Bài thơ này không phải là tôi sáng tác.”

“Tôi biết, đây là do Lữ Động Tân Lữ Tổ sáng tác.” Trần Gia Bảo nói.

Trước đây khi ở trên núi, hắn đã đọc rất nhiều tác phẩm kinh điển của Đạo gia, và cuốn “Tôn võ hợp tông huyết” mà anhtừng luyện cũng là theo con đường của Đạo gia, vì vậy, anh đương nhiên rất quen thuộc với các tác phẩm của Lữ Động Tân Lữ Tổ, vì ông ấy là người được biết đến rộng rãi nhất trong Đạo giáo.

“Đúng vậy, đây quả thực là do Lữ Tổ viết ra. Người ta từng than thở rằng trên thế giới này có vô số nam nhân, nhưng bọn họ đều là có lý do để bôn ba. Không người nào quyết tâm tu đạo, không có một đại trượng phu nào có đủ ý chí để tu luyện đến cảnh giới siêu thoát sinh tử.” Nữ thần y nhàn nhạt thở dài: “Đừng nói vì đam mê con đường danh lợi, dẫu sao hiền tài cũng chả được mấy người? Tôi chỉ cảm thấy Lữ Tổ tâm trạng bất lực, nên tùy ý viết nên bài thơ này.”

“Lữ Tổ là một trong tám vị tiên của Đạo giáo.” Trần Gia Bảo ngập ngừng nói: “Chỉ là tôi nghe nói rằng cô tin vào Phật giáo và tu hành theo Phật giáo, cô là một đệ tử Phật giáo chân chính. Dùng những bài thơ của Lữ Tổ để bày tỏ cảm xúc, e rằng nó không phù hợp với thân phận của cô.”

Trần Gia Bảo nắm chắc 8 phần rằng nữ thần y là Lưu Ly, vì theo Hồng Liên trước đây mô tả về Lưu Ly, chỉ có Lưu Ly, người được trù định số mệnh sẽ trở thành Phật mới đồng cảm với Lữ Tổ và mới thể hiện sự cảm khái của mình như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play