Trong nháy mắt cửa mở, Trần Gia Bảo chỉ nhìn thấy, có một cô gái xinh đẹp ngồi trên tấm phản giữa nhà tranh, quay lưng lại với mấy người Trần Gia Bảo, mái tóc dài đen như gỗ mun tùy ý vén sau lưng, tuy không nhìn thấy dung mạo cô, nhưng dáng người yêu kiều đó đã vô cùng phong tình.

Không đợi Trần Gia Bảo nhìn thêm, chỉ nghe thấy âm thanh “rầm” một tiếng, cửa đã đóng lại, che cản tầm nhìn của Trần Gia Bảo.

Một khắc sau, giọng nói thanh tao đó lại từ nhà tranh truyền ra: “Đây là thuốc giải độc hoa bạch thảo lăng, mỗi ngày ba lần sáng trưa tối một viên, một tuần sau, độc trong người ông nội cô sẽ bị thải hết ra ngoài.”

Ngụy Phong Lăng và Ngụy Nhã Huyên vui mừng khôn xiết, không ngờ lại có thể thuận lợi lấy được thuốc giải như vậy, hai người họ cứ như đang trong mơ, không tin nổi hiện tại.

Ngụy Nhã Huyên vui mừng liên tục nói cảm ơn, nhìn dáng vẻ kích động của cô như hận không được hôn vị nữ thần y liền vài cái.

Ngụy Phong Lăng còn đỡ hơn một chút, dù sao cũng quen với cảnh này, liên tục nói: “Đội ơn nữ thần y, nhà họ Ngụy ở Phú Thọ vĩnh viễn nhớ ơn tình của thần y.”

Nói xong, Ngụy Phong Lăng lấy trong túi ra một tấm thẻ màu đen, khom người nói: “Đây là thẻ tín dụng VIP, hạn mức đến 20000 tỷ, tấm lòng nhỏ, xin thần y vui lòng nhận.”

Anh vừa nói, vừa chuẩn bị đặt tấm thẻ dưới khe cửa.

Tuy nhiên, khi anh vừa cúi xuống, lại phát hiện như có một lực vô hình cản trở hành động của hắn, đồng thời nghe thấy giọng nói của nữ thần y vang ra từ nhà tranh: “Thuốc giải hoa bạch thảo lăng này do ta vô tình có được, đối với ta cũng chẳng có tác dụng gì, ngươi có thể may mắn gặp được, chứng tỏ ngươi với lọ thuốc này có duyên phận, chẳng qua là mượn đôi tay ta, đem bình thuốc trao cho đúng người thôi, không cần cảm ơn. Càng huống hồ, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, đã là công đức lớn nhất rồi, người hà tất phải lấy tiền tài ra vấy bẩn việc thiện này.”

Ngụy Phong Lăng kinh ngạc, 20000 tỷ trước mắt, vị nữ thần y đó lại không chút do dự từ chối, người như vậy, anh vẫn là lần đầu tiên gặp được.

Lập tức, câu nói “tiền tài vật ngoài thân” đột nhiên xuất hiện trong đầu Ngụy Phong Lăng.

Ngụy Phong Lăng đối với vị nữ thần y càng thêm sùng bái, trong lúc lơ đãng, vẻ sùng bái ấy càng hiện rõ lên sắc mặt, đem thẻ tín dụng cất lại túi áo, nói: “Nữ thần y dạy phải, do tôi quá lỗ mãng rồi, tóm lại, tôi là người có ơn tất báo, sau này nếu nữ thần y có bất cứ điều gì cần, Ngụy Phong Lăng quyết không nói hai lời!”



Nữ thần y không ý kiến gì, chỉ lạnh giọng nói: “Thuốc giải đã đưa rồi, các người rời khỏi nơi đây đi.

“Vâng.” Ngụy Phong Lăng lên tiếng, lần nữa cùng Ngụy Nhã Huyên nói cảm ơn, liền chuẩn bị rời đi.

Chưa đi được hai bước, anh em Ngụy Phong Lăng liền ngơ ngác, vì hai người họ phát hiện, Trần Gia Bảo vẫn đứng bên ngoài nhà tranh, không hề theo bọn họ đi.

Ngụy Phong Lăng nhanh chóng bước đến bên Trần Gia Bảo, quan tâm hỏi: “Tôi lại quên mất, anh Bảo cũng là đến tìm nữ thần y, không lẽ người thân bạn bè anh cũng bị bệnh nặng?”

Trần Gia Bảo lắc đầu, đột nhiên bước về phía trước, trong ánh mắt sững sờ của hai anh em Ngụy Phong Lăng, đẩy cửa, trực tiếp bước vào.

“Anh, anh nói Trần Gia Bảo đó muốn làm gì?” Ngụy Nhã Huyên vội vã hỏi, Trần Gia Bảo vốn mang tiếng “phong lưu”, lại thêm việc đã bị Bùi Tuệ Lâm tẩy não, Ngụy Nhã Huyên cứ cảm thấy, Trần Gia Bảo đang có mưu đồ xấu xa với nữ thần y.

Ngụy Phong Lăng trầm giọng nói: “Anh Bảo tuy tuổi không lớn, nhưng làm việc vô cùng chững chạc, tuyệt đối không vô duyên vô cớ làm vậy, nếu anh ấy đã chọn bước vào, vậy nhất định có lí do riêng của anh ấy, chúng ta vẫn là nên đi, nhanh về Phú Thọ đưa thuốc giải cho ông nội mới là việc quan trọng.”

“Không!” Ngụy Nhã Huyên lắc đầu kiên quyết nói: “Nữ thần y có ơn cứu mạng với nhà họ Ngụy. Em không thể để Trần Gia Bảo tiếp cận nữ thần y. Ai biết Trần Gia Bảo đó có làm ra việc gì quá đáng không?

Nếu muốn trở về, thì anh trở về trước đi, em muốn ở đây giám sát Trần Gia Bảo.”

Ngụy Phong Lăng sửng sốt một hồi, với khả năng của Trần Gia Bảo, đừng nói Ngụy Nhã Huyên ở đây giám sát thì Trần Gia Bảo sẽ không ra tay với nữ thần y, e rằng nếu Trần Gia Bảo muốn thì ngay cả Ngụy Nhã Huyên cũng sẽ rơi vào móng vuốt ma quỷ của hắn .

Ngụy Phong Lăng chưa kịp thuyết phục thì Ngụy Nhã Huyên đã xoay người sải bước nhanh đến trước cánh cửa của căn nhà tranh, đẩy mạnh cánh cửa, nhưng cô ngạc nhiên phát hiện ra cánh cửa kiên cố như đá, không tài nào đẩy được .

Ngụy Nhã Huyên lúc này cảm thấy rất lo lắng, càng cảm thấy Trần Gia Bảo đang gây bất lợi với nữ thần y, cô giơ tay vỗ mạnh vào cửa, quát lớn: “Trần Gia Bảo, nhanh mở cửa cho tôi, nếu không tôi sẽ đập nát cánh cửa này!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play