Trần Gia Bảo mỉm cười, ánh mắt sáng rực, vô cùng tự tin như đang tuyên bố thắng lợi của chính mình: “Bước cờ cuối cùng, chắc chắn cô sẽ thua.”

Dứt lời, Trần Gia Bảo hạ cờ, chẳng những kết nối với hai nước đi trước mà còn tạo thành một đường thẳng cho một hàng cờ trắng.

Có thể nói, cờ đen đã bị chặt đứt hoàn toàn.

Đám người Nhiếp Quảng Bình thở dài, chấp nhận sự thật rằng Lê Khả Vy thật sự đã thua.

Tạ Cẩm Tú vô cùng vui vẻ, ánh mắt tràn ngập vui sướng, tuy rằng cô không ám hiểu cờ vây nhưng vẫn biết được cờ đen bị chặt đứt chứng tỏ rằng Lê Khả Vy đã thua.

Lê Khả Vy sửng sốt, muốn cô ấy nhận thua trước Trần Gia Bảo thà rằng bảo cô ấy chết đi còn hơn thế nhưng kết quả lúc này không thể nào thay đổi được nữa rồi.

Ngón tay thon dài của cô ấy vẫn cầm lấy quân cờ đen, chăm chú nhìn cờ trắng trên bàn cờ, suy tư một lúc lâu, đột nhiên trên trán đổ một lớp mồ hôi lạnh.

Cuối cùng Lê Khả Vy đành ngậm ngùi thở dài, vẻ mặt rất không đành lòng: “Tôi thua rồi.”

Trong vòng ba bước cờ đã có thể khiến Lê Khả Vy nhận thua!

Trần Gia Bảo nói được quả nhiên làm được, đánh bại Lê Khả Vy trong vòng ba bước cờ, nếu như chuyện này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ tạo nên một trận sóng gió trong giới cờ vây Việt Nam.



Ôi…

Tạ Quốc Hùng lắc đầu thở dài, vốn dĩ anh ta còn muốn thấy Lê Khả Vy dạy cho Trần Gia Bảo một bài học, để Trần Gia Bảo biết thế nào là “trời cao đất dày” vậy mà không ngờ Lê Khả Vy lại thua, hơn nữa còn thua một cách thảm hại như vậy.

Hai người Tạ Hoàng Dương và tạ Tạ Cẩm Tú đều vô cùng vui vẻ vì Trần Gia Bảo giành chiến thắng.

Thế nhưng vẻ mặt Trần Gia Bảo vẫn bình tĩnh, giống như việc thắng Lê Khả Vy không phải là một chuyện đáng để khoe khoang hay vui mừng.

Bởi vì Trần Gia Bảo hiểu rõ rằng, chiến thắng Lê Khả Vy chỉ là đánh bại một con quái vật mà thôi, thần cờ Nhiếp Quảng Bình mới là boss chính của trận đấu!

Đương nhiên dù vậy thì cũng không thể phủ nhận năng lực của Lê Khả Vy, cô ấy là người có năng lực cao nhất từ khi xuống núi tới nay mà Trần Gia Bảo gặp được!

Lê Khả Vy hơi cúi đầu, vẻ mặt rầu rĩ, đôi tay thon dài trắng nõn nắm chặt lại, có vẻ như thua trước Trần Gia Bảo là mt đả kích nặng nề với cô ấy.

Đột nhiên, Lê Khả Vy ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vê fphias Trần Gia Bảo, ánh mắt tràn đầy quyết tâm và không cam lòng: “Tuy rằng tôi nhận thua nhưng tôi vẫn tuyệt đối không tàn thành câu nói kiêu ngạo ‘không ai địch nổi giai đoạn thu quan’ của anh đâu!

Trần Gia Bảo cười xòa: “Tôi biết, tuy rằng cô thua trước tôi nhưng không hề cam lòng, ngay từ đầu cô đã bị mấy câu nói của tôi làm cho hoang mang không giữ được bình tĩnh nên mới để lộ sơ hở khiến tôi giành chiến thắng, tôi nói có đúng không?”

“Đúng vậy!” Lê Khả Vy kiêu ngạo ngẩng đầu nói: “Dùng âm mưu quỷ kế để chiến thắng, đúng là vô liêm sỉ!”

Cô ấy vẫn cho rằng khả năng của mình cao hơn Trần Gia Bảo, nếu như có thể đường đường chính chính đấu lại một trận với Trần Gia Bảo chắc chắn cô ấy sẽ đánh cho Trần Gia Bảo thua tơi bời.



Chẳng qua là cô ấy bị trúng kế của Trần Gia Bảo nên mới nhất thời để thua mà thôi.

Khóe miệng Trần Gia Bảo khẽ nhếch lên, mỉa mai nói: “Cuộc sống này cũng giống như ván cờ, chơi cờ như đánh trận trận vậy, dùng mưu kế để giành thắng lợi trên chiến trường thì được tôn vinh vậy tôi tính toán để thắng lợi trên bàn cờ lại bị nói là vô liêm sỉ? Logic của cô thế nào vậy?”

Lê Khả Vy nghe vậy há hốc mồm, không biết nên phản bác thế nào.

Trần Gia Bảo lạnh lùng cười nói: “Nếu cô vẫn không đồng ý với câu nói ‘không ai địch nổi giai đoạn thu quan’ của tôi vậy tôi sẽ đánh thắng thầy cô trước mặt cô để cho cô thấy thế nào là chiến thắng thật sự!”

“Đừng có ăn nói linh tinh, tưởng rằng dựa vào chút khôn lỏi thắng được tôi là cũng có thể dễ dàng thắng được thầy tôi à, tôi nói cho anh biết, anh mà đấu với thầy tôi thì chẳng khác nào châu chấu đá xe cả, dám ăn nói hàm hồ ở đây, đúng là nực cười.”

Lê Khả Vy vừa nói vừa đứng dậy, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo.

Vẻ mặt Trần Gia Bảo vẫn hết sức thản nhiên, anh không thèm nhìn lại Lê Khả Vy, không chút để ý đến cô ấy.

Điều này khiến cho Lê Khả Vy vô cùng khó chịu.

Đột nhiên, Nhiếp Quảng Bình khẽ động đậy, ánh mắt hơi sáng lên, âm thầm đánh giá Trần Gia Bảo.

Ánh mắt ông ấy rất sắc bén, mạnh mẽ, không hồ là thần cờ nổi danh lẫy lừng trong giới cờ vây, nhìn vào không khỏi khiến cho người ta có một cảm giác bị áp bách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play