Lê Khả Vy và Tạ Quốc Hùng đều không thể hiểu nổi rốt cuộc Trần Gia Bảo muốn làm gì?

Thần cờ Nhiếp Quảng Bình đột nhiên lại có một suy nghĩ: “Lẽ nào Trần Gia Bảo tự biết khả năng của mình không thể đánh bại Lê Khả Vy nên mới chủ động nói như vậy để không bị mất mặt nếu thua? Ồ, nghĩ như vậy cũng khá là hợp lý.”

Nhiếp Quảng Bình âm thầm gật đầu, ông ấy cảm thấy Trần Gia Bảo vẫn còn có chút thông minh, biết điều.

Chỉ có hai người Tạ Hoàng Dương và Tạ Cẩm Tú biết tính tình của Trần Gia Bảo chắc chắn sẽ không chủ động nhận thua cho nên chỉ có một cách lý giải duy nhất đó là Trần Gia Bảo nhất định có thể khiến cho Lê Khả Vy đầu hàng trong vòng ba bước.

“Sắp có trò hay để xem rồi.” Tạ Hoàng Dương không nén nổi tò mò, muốn mau chóng xem xem Trần Gia Bảo sẽ làm thế nào để đánh bại Lê Khả Vy.

Lê Khả Vy không biết chính mình sắp bại trận đến nơi, bĩu môi khinh thường nói: “Nếu anh vẫn còn kiêu ngạo như vậy thì chuẩn bị tinh thần mà nhận thua rồi xin lỗi sau ba bước cờ đi.”

“Từ điển của tôi chưa từng có hai chữ nhận thua.” Nói rồi, Trần Gia Bảo quả quyết hạ một quân cờ trắng xuống bàn cờ.

Mọi người đều chăm chú quan sát, muốn xem xem cái gọi là “ba bước cờ” của Trần Gia Bảo sẽ kỳ diệu tới mức nào mà có thể đánh bại Lê Khả Vy, sau khi nhìn thấy vị trí hạ cờ của Trần Gia Bảo, họ không khỏi lắc đầu.

Nước cờ này cũng chẳng có gì ấn tượng hay là đặc biệt, với khả năng này của Trần Gia Bảo, đừng nói là ba bước, cho dù là ba trăm bước cũng khó mà đánh bại được Lê Khả Vy.

Ngay cả Tạ Cẩm Tú cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Trần Gia Bảo.

Khóe miệng Trần Gia Bảo vẫn tràn đầy ý cười, dáng vẻ vô cùng tự tin!



Ánh mắt Lê Khả Vy hiện lên một tia khinh bỉ, bây giờ cô ấy đã có thể chắc chắn Trần Gia Bảo chỉ là một kẻ khoác lác thích khoe khoang mà thôi, Lê Khả Vy lại vươn đôi tay, di chuyển một quân cờ.

Trần Gia Bảo đi một nước cờ trắng, lần này anh không đi theo cách cũ, nước đi lần này có sức tấn công rất mạnh, dừng ở vị trí quan trọng, như một con dao sắc bén đâm vào quân cờ đen của Lê Khả Vy.

Rõ ràng ngay từ đầu Lê Khả Vy đã để lộ sơ hở nhưng chưa kịp sửa chữa, hoặc có thể nói ngay cả Lê Khả Vy cũng chưa kịp phát hiện ra sơ hở của mình thì đã bị Trần Gia Bảo bắt được rồi.

Nước cờ này quả đúng là vô cùng tuyệt vời!

Đôi mắt Tạ Hoàng Dương và Tạ Cẩm Tú sáng rực lên, chỉ cần một nước đi này của Trần Gia Bảo cũng có thể nói lên khả năng vượt trội của anh.

Ngay cả thần cờ Nhiếp Quảng Bình cũng cảm thấy Trần Gia Bảo đáng khen, nói thật, chưa cần đến nước cờ cuối cũng có thể thấy được Lê Khả Vy đã thua dưới tay Trần Gia Bảo rồi.

“Đáng tiếc, với khả năng của Lê Khả Vy rõ ràng có thể tránh được tình huống này.”

Nhiếp Quảng Bình âm thầm lắc đầu, cảm thấy tiếc nuối thay cho Lê Khả Vy, ông ấy cho rằng Lê Khả Vy đã bị trúng kế của Trần Gia Bảo nên tinh thần không được ổn định, nóng lòng tấn công dẫn đến để lộ nhiều sơ hở trên bàn cờ.

Khóe miệng Lê Khả Vy cứng đờ, một nước đi này của Trần Gia Bảo như một nhát dao chí mạng với cô ấy, hoàn toàn rất khó có thể lật ngược tình thế được.

“Chẳng lẽ, mình thật sự phải đầu hàng trước Trần Gia Bảo sao? Không thể nào, không thể nào có chuyện đó được!”

Sự lo lắng khiến cho Lê Khả Vy vội vàng hạ cờ đen xuống, nóng lòng muốn đạp đổ toàn bộ cờ trắng của Trần Gia Bảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play