Thế nên hiện tại Nhiếp Quảng Bình và Lê Khả Vy gặp được Trần Gia Bảo chắc chắn sẽ không tránh khỏi cảm giác muốn chèn ép anh.

Trần Gia Bảo nhạy bén phát hiện ra không khí có chút kỳ lạ, có điều anh cũng không nghĩ nhiều, tươi cười chào hỏi: “Ông quá khen rồi, thấy ông ngày càng khỏe mạnh, cháu rất mừng.”

“Ha ha, nếu không phải nhờ y thuật của Gia Bảo có lẽ ông đã phải đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi.” Tạ Hoàng Dương cười lớn, bộ dáng vô cùng vui vẻ.

Lê Khả Vy càng thêm bất ngờ, nghe thấy lời của Tạ Hoàng Dương nói, lẽ nào y thuật của Trần Gia Bảo rất cao siêu? Nhưng Trần Gia Bảo không phải cao thủ cờ vậy sao, sao còn có thể hiểu biết cả về y học chứ?

Lúc này, Tạ Hoàng Dương đã đi tới trước mặt Trần Gia Bảo, ông cười lớn nói: “Giới thiệu với mọi người, vị này là thần cờ Nhiếp Quảng Bình, từ khi thành danh đến nơi, trải qua vô số ván đấu đều không bị ai đánh bại, có thể nói ông ấy chính là niềm tự hào của giới cờ vây Việt Nam chúng ta.”

“Còn vị này là cô Lê Khả Vy, là học trò của ông Nhiếp Quảng Bình, được cả người trong lẫn ngoài nước ca ngợi là người kế thừa tài năng của thần cờ.”

Ánh mắt Trần Gia Bảo sáng lên, cái gì mà không bị ai đánh bại, nói cách khác Nhiếp Quảng Bình chính là vô địch trong giới cờ vây! Chiến tích huy hoàng như vậy, xứng đáng là niềm tự hào của Việt Nam!

Trần Gia Bảo có ấn tượng rất tốt với Nhiếp Quảng Bình, anh cười nói: “Xin chào ông Nhiếp Quảng Bình, chào cô Lê Khả Vy.”

Nhiếp Quảng Bình âm thầm đánh giá Trần Gia Bảo, ông ấy không nói gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu, giống như không thèm để ý tới Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo có chút bất ngờ, không biết mình đã đắc tội gì với Nhiếp Quảng Bình nữa.

Tạ Cẩm Tú nhíu mày, dám coi thường Trần Gia Bảo vậy thì cũng chẳng khác nào đang coi thường Tạ Cẩm Tú.

Ngược lại là Lê Khả Vy, cô ấy có vẻ rất hứng thú nói: “Tôi biết, anh tên là Trần Gia Bảo, từng đánh thắng Tạ Quốc Hùng, còn tự xưng là ‘không ai địch nổi giai đoạn thu quan’, những lời này đúng là quá kiêu ngạo rồi, tôi hy vọng anh có thể rút lại những lời nói này.”



Lúc này, Trần Gia Bảo mới hiểu ra sao Nhiếp Quảng Bình lại có thái độ như vậy với anh, hóa ra là như vậy.

Nghĩ tới đây, Trần Gia Bảo nhướng mày, hỏi ngược lại: “Những lời này là sự thật, sao tôi phải rút lại chứ?”

Lê Khả Vi khẽ nhíu mày.

Nhiếp Quảng Bình âm thầm lắc đầu, cho rằng Trần Gia Bảo thật sự là đang tự tin quá mức.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong phòng đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.

Lê Khả Vy nhíu mày nói: “Vậy anh có biết, người ở trước mặt anh lúc này là thần cờ duy nhất của Việt Nam hiện tại không? Thầy tôi đã tung hoành ngang dọc hơn bốn mươi năm chưa từng thất bại, khiến nhiều đối thủ các nước khác phải bội phục, là cao thủ cờ vây giỏi nhất được thế giới công nhận.”

“Trần Gia Bảo, có lẽ anh xem mình là độc nhất vô nhị trong giới cờ vây nhưng anh cho rằng mình ở trước mặt thần cờ Nhiếp Quảng Bình mà vẫn còn tư cách tự xưng là ‘không ai địch nổi giai đoạn thu quan’ sao?

Nhiếp Quảng Bình ngồi ngay ngắn một bên không nói gì, vẻ mặt có chút kiêu ngạo, đương nhiên là ông ấy có tư cách để kiêu ngạo.

Bởi vì lúc này ông ấy là huyền thoại trong giới cờ vây, khi ông ấy còn đang hô mưa gọi gió thì Trần Gia Bảo còn chưa sinh ra!

Vậy nên, trong mắt ông ấy Trần Gia Bảo là một người đi sau, hoàn toàn không có tư cách tự xưng là “không ai địch nổi giai đoạn thu quan”.

Nếu Trần Gia Bảo chỉ là người thường thì Nhiếp Quảng Bình có thể cười trừ cho qua, cùng lắm thì xem anh như một học trò kiêu ngạo thế nhưng rõ ràng sau khi Trần Gia Bảo thắng học trò yêu quý của ông ấy là Tạ Quốc Hùng rồi ra vẻ như thế khiến ông ấy khó chịu.

Đến lúc đó, chắc chắn sẽ tạo ra một sóng gió lớn trong giới cờ vây, thậm chí còn không ít người xì xào bàn tán rằng ở giai đoạn thu quan, Nhiếp Quảng Bình cũng không phải là đối thủ của Trần Gia Bảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play