Rõ ràng là tâm trí của Tạ Hoàng Dương lúc này đều đổ dồn vào ván cờ
cả rồi, quấy rầy ông lúc này chỉ khiến ông thua nhanh hơn mà thôi.
Tạ Cẩm Tú cũng lập tức hiểu ra, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Trần Gia
Bảo, khẽ nhỏ giọng thì thầm bên tai Trần Gia Bảo: “Gia Bảo, ông lão mà
ông nội em đang chơi cờ cùng chính là thầy của anh Tạ Quốc Hùng, cũng
chính là cao thủ chơi cờ của Việt Nam, ông ấy đã hạ gục vô số kỳ thủ Hàn Quốc và Nhật Bàn, là người đầu tiên trên thế giới giành chức vô địch
chín lần liên tiếp.”
Ồ? Hóa ra ông ấy chính là Thần cờ Việt Nam.”
Trong lòng Trần Gia Bảo có chút hứng thú, lúc trước khi anh ở trên
núi, anh thường chơi cờ cùng với thầy nên cũng có hiểu biết về cờ vây,
rèn luyện tới cảnh giới xuất thần, hơn nữa còn được thầy xưng là “không
ai địch nổi giai đoạn thu quan.”
Từ khi anh xuống núi tới giờ vẫn chưa thể gặp được ai có năng lực
tương đương làm đối thủ, lúc này nhìn thấy thần cờ ở đây, Trần Gia Bảo
có chút mở mang tầm mắt.
Tạ Quốc Hùng và cô gái có vẻ đẹp cổ điển kia bắt đầu chú ý tới hai người Trần Gia Bảo và Tạ Cẩm Tú.
Sau khi người đẹp kia thấy Trần Gia Bảo, cô ấy cũng không có gì ngạc
nhiên, chỉ chăm chú nhìn Tạ Cẩm Tú, có vẻ như hơi bất ngờ vì vẻ đẹp của
Tạ Cẩm Tú khi so sánh với bản thân mình.
Ngược lại là Tạ Quốc Hùng sau khi nhìn thấy Trần Gia Bảo, vẻ mặt mừng rỡ, thậm chí còn hừng hực sức chiến đấu.
Mấy tháng trước, cũng là ở trong biệt thự nhà họ Tạ, Trần Gia Bảo và
Tạ Quốc Hùng từng chơi cùng nhau một ván cờ, Trần Gia Bảo khiến anh ta
thân là một cao thủ cờ vây mà phải vứt bỏ toàn bộ mũ giáp, vì vậy Tạ
Quốc Hùng vẫn luôn canh cánh trong lòng, muốn rửa lại nỗi hận lúc xưa.
Đương nhiên, anh ta cũng biết năng lực đánh cờ của mình không thể so
sánh với Trần Gia Bảo, thế nhưng lúc này có thầy Nhiếp Quảng Bình ở đây, chắc chắn sẽ khiến cho Trần Gia Bảo thua thảm hại!
Thậm chí chưa cần thần cờ Nhiếp Quảng Bình xuất trận mà em gái anh ta là Lê Khả Vy ở bên cạnh cũng có thể thắng được Trần Gia Bảo một cách dễ dàng. Bởi vì Lê Khả Vy là thiên tài cờ vây từ nhỏ, ngay từ nhỏ cô ấy đã có biệt tài chơi cờ xuất thần, nhiều lần đánh bại các đối thủ mạnh ở
các trận đấu quốc tế, thậm chí còn được thần cờ Nhiếp Quảng Bình ca ngợi sẽ là ngôi sao sáng có thể tiếp nối ông ấy.
Vậy nên sau khi nhìn thấy Trần Gia Bảo, Tạ Quốc Hùng mới vui mừng như vậy, cứ như thể anh ta sắp rửa được mối nhục năm xưa đến nơi rồi.
Thế nhưng Trần Gia Bảo cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ khẽ gật đầu với Tạ Quốc Hùng coi như chào hỏi.
Một lát sau, Tạ Hoàng Dương đột nhiên buông quân cờ xuống, lắc đầu
thở dài ngậm ngùi nói: “Không hồ là thần cờ Nhiếp Quảng Bình, năng lực
thật sự rất mạnh, khó có thể thấy được, tôi nhận thua.”
Nhiếp Quảng Bình nhàn nhạt cười nói: “Cảm ơn ông Dương quá khen, tôi
chỉ là am hiểu một chút, cùng lắm trình độ cũng chỉ như Triệu Quát mà
thôi, còn ông Tạ Hoàng Dương mới là mãnh tướng thật sự, bao nhiêu năm
xung trận trên chiến trường, sao có thể dựa vào một ván cờ mà đánh giá
thắng thua được?”
Câu nói này khiến cho Tạ Hoàng Dương vô cùng thoải mái, cười lớn lên.
Lúc này, Tạ Cẩm Tú tươi cười đi tới: “Ông ơi, đừng mải vui nữa, ông xem ai tới thăm ông này?”
Tạ Hoàng Dương quay đầu nhìn lại, sau khi thấy Trần Gia Bảo, ánh mắt
ông sáng bừng lên, vui mừng đứng dậy, đi tới phía Trần Gia Bảo, cười ha
hả nói: “Hóa ra là Gia Bảo tới, nghe Anh Dũng nói hai tháng nay cháu làm được rất nhiều việc cho thành phố, ông nghe vậy mà phấn khởi, mau tới
đây, ông giới thiệu cho cháu một vị cao thủ.”
Lê Khả Vy ở bên cạnh nhìn Trần Gia Bảo, vẻ mặt lộ ra chút tò mò.
Cô ấy nhớ rõ lúc cô ấy và thầy Nhiếp Quảng Bình tới, dựa vào địa vị
của Nhiếp Quảng Bình mà Tạ Hoàng Dương cũng không chủ động nghênh đón
như vậy, thế nhưng lúc này lại hào hứng đón tiếp Trần Gia Bảo như thế,
hơn nữa tuổi tác anh không lớn, thậm chí còn có thể kém cô ấy chừng một
hai tuổi cũng nên.
Lê Khả Vy không khỏi tò mò, không ngừng suy đoán thân phận của Trần
Gia Bảo, cô ấy cho rằng Trần Gia Bảo có lẽ là cậu chủ giàu có nào đó ở
thành phố.
Tạ Quốc Hùng có vẻ như nhận thấy sự tò mò của Lê Khả Vy, anh ta vội
giải thích: “Anh ấy là Trần Gia bảo, là bạn trai của em gái anh, Tạ Cẩm
Tú.”
“Anh ấy chính là Trần Gia Bảo?” Đột nhiên Lê Khả Vy mở to mắt, nhìn tổng thể cả người Trần Gia Bảo, đánh giá anh một lượt.
Thậm chí, ngay cả ánh mắt thần cờ Nhiếp Quảng Bình cũng có chút sáng
lên, sau đó rất nhanh lại khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có, thế nhưng trong lòng ông ấy đã dâng lên một cảm giác muốn thách thức, hai mắt ông ấy
khẽ nheo lại, âm thầm đánh giá Trần Gia Bảo.
Có thể nói, thân phận của Trần Gia Bảo khiến hai vị cao thủ vô cùng chú ý.
Tạ Quốc Hùng lặng lẽ cười khổ, lúc trước anh ta kể cho Nhiếp Quảng
Bình và Lê Khả Vy chuyện của Trần Gia Bảo, còn lặp lại câu nói “không ai địch nổi giai đoạn thu quan” của Trần Gia Bảo khiến cho Nhiếp Quảng
Bình vô cùng tức giận, cảm thấy Trần Gia Bảo quá mức kiêu căng, ông ấy
nói rằng nếu có cơ hội nhất định phải cho Trần Gia Bảo một bài học nhớ
đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT