“Được rồi, xong rồi, xem sau này ai dám bắt nạt chị nữa, tôi sẽ thay cô trả thù họ như thế này, được không?” Trần Gia Bảo cười nói với Hàn Đông Vy.

Hàn Đông Vy gật đầu liên tục, sau đó xoa xoa lưng của Trần Gia Bảo, đau lòng nói: “Gia Bảo, cậu đau không, sao cậu lại ngốc như vậy chứ? Tôi không xứng đáng để cậu làm như vậy.”

Chuyện này so với việc bị cù thì còn không buồn cười bằng, nhưng đã diễn thì phải diễn cho chót.

Trần Gia Bảo nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Hàn Đông Vy, tình cảm sâu nặng nói: “Chị là người phụ nữ của tôi, bất kể điều gì tôi làm vì chị đều là xứng đáng, sau này chị không được nói những lời như vậy nữa.”

Hàn Đông Vy không phản bác lại, mặc dù khóe mắt còn vương vài giọt lệ, nhưng trong mắt cô toát ra tia sáng kinh ngạc xen lẫn vui mừng, đủ để làm cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải rung động.

Cô trở tay, nắm lấy tay của Trần Gia Bảo, cảm động đến mức vừa khóc vừa cười, nói: “Đúng, tôi là người phụ nữ của Trần Gia Bảo.”

Hàn Đông Vy là một nữ thần tuyệt sắc, cả người từ trên xuống dưới toát lên sự quyến rũ, trưởng thành, có thể khiến cô cảm mến, đủ để làm cho mỗi người đàn ông vui mừng.

Đương nhiên Trần Gia Bảo cũng không phải ngoại lệ.

“Chúng ta đi thôi, chỗ này kinh khủng quá.” Trần Gia Bảo ôm eo Hàn Đông Vy, đi về phía chỗ đậu xe, Hàn Đông Vy, nữ thần của vô số người ở thành phố Hòa Bình, rất tự nhiên tựa vào ngực Trần Gia Bảo, biểu cảm hạnh phúc, hơn nữa còn hơi say mê.

Sau khi vào trong xe, Hàn Đông Vy chủ động chui vào trong lòng Trần Gia Bảo, ngọt ngào nói: “Gia Bảo, bây giờ em rất hạnh phúc, lần đầu tiên em cảm thấy như vậy, có một người sẵn sàng vì em mà che mưa che gió, để em dựa vào, đây quả là một chuyện hạnh phúc, Gia Bảo, anh đừng bao giờ rời xa em nhé, được không?”

“Anh sẽ không rời khỏi em, bất kể lúc nào, em đều là người phụ nữ của Trần Gia Bảo và cũng chỉ có thể là người phụ nữ của anh!” Trần Gia Bảo nâng cằm Hàn Đông Vy lên, hai người đối mặt với nhau, sau đó từ từ cúi xuống hôn sâu.

Dưới ngọn đèn đường bên đường quốc lộ, trong một chiếc Porsche màu đỏ, nụ hôn đầu của Hàn Đông Vy bị Trần Gia Bảo cướp mất, lập tức trong đầu cô trở nên trống rỗng.



Tiếp sau đó, cô liền bắt đầu đáp lại nhiệt tình.

Sau giây phút đó, Hàn Đông Vy thở dốc nặng nề, liếm môi một cách quyến rũ, nháy mắt nghịch ngợm, cười nũng nịu nói: “Gia Bảo, thấy người ta được chứ hả?”

Trong lòng Trần Gia Bảo hừng hực như lửa đốt, thiếu chút là không chống đỡ nổi.

Có điều, anh cũng biết, tuy biểu hiện bên ngoài của Hàn Đông Vy thuần thục, quyến rũ, nhưng trên thực tế vẫn còn là một cô gái chưa có kinh nghiệm. Nếu như lấy đi lần đầu tiên của cô ở nơi này, tuy là cô sẽ không phản đối, nhưng trong lòng ít nhiều cũng sẽ có tiếc nuối.

“Anh sẽ cho em một lần đầu hoàn hảo.” Trần Gia Bảo từ trên người Hàn Đông Vy bò dậy, nghiêm túc nói.

“Gia Bảo…” Hàn Đông Vy cảm động lí nhí.

Một người đàn ông sức lực dồi dào đối diện với một người con gái đẹp tuyệt sắc đang mời gọi, vào thời khắc quan trọng còn có thể suy nghĩ cho cô, đây không phải là tình yêu thật sự thì là gì?

Có một người đàn ông như vậy, cuộc đời này của cô là đã đáng rồi.

Hàn Đông Vy bổ nhào vào trong lòng Trần Gia Bảo, cảm động nói: “Gia Bảo, người ta mãi mãi là của anh rồi, anh muốn người ta lúc nào cũng đều được.”

Câu nói này suýt chút nữa khiến Trần Gia Bảo mất kiểm soát.

“Em đúng là yêu tinh.” Anh khó khăn thoát khỏi cái ôm của Hàn Đông Vy, cưng chiều vuốt chiếc mũi tinh xảo của cô.

“Đáng ghét, cẩn thận làm hỏng lớp trang điểm của người ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play