Đột nhiên bên cạnh có bốn tên côn đồ đi tới, cả người toàn là mùi rượu, nhìn Hàn Đông Vy trêu ghẹo nói.

Nhiều người ở xung quanh sợ hãi hít một hơi, bọn họ đã nhận ra bốn người này chính là một nhóm côn đồ ở đây, họ đánh nhau rất lợi hại, hầu như không có ai dám chọc đến bọn họ.

Hàn Đông Vy cau mày, không hề che giấu sự chán ghét, mở miệng nói: “Cút!”

“Haha, người đẹp cũng thật hung hãn, nhưng ông đây chính là thích cái vẻ này, hôm nay cô nhất định phải làm cho ta cảm thấy vui vẻ, nếu không thì đừng có mà nghĩ đến chuyện rời khỏi đây!” Một tên tóc vàng dữ tợn nói.

Hàn Đông Vy đứng lên, ánh mắt cô lạnh lùng, vung tay tát tên tóc vàng kia một cái.

“Cái l**, dám đánh ông đây, ông đây giết chết mày!” Tên tóc vàng giận dữ, vươn tay muốn tát vào mặt Hàn Đông Vy.

Đột nhiên, một bàn tay chìa ra từ bên cạnh, nắm lấy tay gã ta một cách thô bạo.

Chính là Trần Gia Bảo.

Tên tóc vàng tức giận nói: “Con mẹ nó bỏ tay tao ra, nếu không tao giết cả nhà mày.”

Vẻ mặt Trần Gia Bảo đầy lạnh lùng, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo, nói: “Trêu ghẹo người phụ nữ của tôi thì phải sẵn sàng thật tốt để còn trả cái giá đắt!”



Tay Trần Gia Bảo dùng lực, phát ra tiếng “Răng rắc”, cổ tay của Tên tóc vàng đã bị gãy, tay phải mềm nhũn buông thõng xuống.

“Mau giết thằng đó cho tao!” Tên tóc vàng vừa đau vừa tức.

Ba người bên cạnh gã ta tức giận, cầm lấy cây gậy sắt nhào về phía Trần Gia Bảo.

“Gia Bảo cẩn thận.” Hàn Đông Vy che miệng lại rồi kêu lên.

Đối phó với loại côn đồ này, hiển nhiên Trần Gia Bảo không cần quá nhọc lòng, anh nhanh chóng đá ba phát liên tiếp, từ sau ra trước, lần lượt đá vào bắp chân của bọn họ.

“Răng rắc”, “Răng rắc”, “Răng rắc” vang lên ba tiếng, chân trái của ba tên côn đồ đều bị bẻ gãy, bọn chúng ngã xuống mặt đất, chật vật bò dậy.

Mọi người xung quanh nhất thời hít một hơi thật sâu, khiếp sợ trước sự tàn nhẫn của Trần Gia Bảo.

Đột nhiên, tên tóc vàng lặng lẽ cầm lấy cây gậy sắt, ánh mắt gã ta hung tợn, nhắm vào trán của Hàn Đông Vy rồi đập.

Nếu như phát này đập trúng, cho dù không chết thì cũng sẽ bị sứt đầu mẻ trán.

Hàn Đông Vy mặt mày tái mét, nhắm chặt hai mắt lại như đã chấp nhận số phận của mình.



Ngay sau đó, Hàn Đông Vy cảm thấy bản thân như được ai đó ôm vào trong lòng, mở mắt ra nhìn, chỉ thấy Trần Gia Bảo đang xuất hiện trước mặt mình, anh dùng lưng của mình để chắn gậy sắt cho cô, trong nháy mắt chân mày Trần Gia Bảo khẽ nhíu lại.

Nhất định là anh rất đau.

Hàn Đông Vy cảm thấy trái tim mình dường như muốn tan chảy, đau lòng vuốt ve khuôn mặt của Trần Gia Bảo, nước mắt lưng tròng.

Khóe miệng Trần Gia Bảo nâng lên, anh nở một nụ cười ấm áp, nói: “Ngoan, xem tôi trả thù cho chị.”

“Ừm, tôi tin cậu.” Hàn Đông Vy ngu ngốc nói.

Đương nhiên, chuyện này là do Trần Gia Bảo cố ý, với thực lực của anh ta, chắc chắn có không dưới trăm cách để vừa có thể giải quyết được bọn tên tóc vàng vừa có thể bảo vệ được Hàn Đông Vy khỏi bị thương.

Nhưng mà cho dù dùng phương pháp nào, cũng không thể bằng trực tiếp đứng ra chống đỡ.

Tuy rằng kế anh hùng cứu mỹ nhân này có chút sáo rỗng, nhưng thường thì nó chẳng bao giờ sai cả.

Trần Gia Bảo quay người lại, sự đắc ý trong mắt anh ta hiện lên thật rõ ràng, ngay sau đó, anh cười nhạt một tiếng rồi tung một cước về phía gã ta.

Tên tóc vàng còn không có thời gian để phản ứng, liền trực tiếp bị Trần Gia Bảo đánh bay ra ngoài, ngã xuống bất tỉnh tại chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play