Vũ Chiến Thiên nói không thành vấn đề, vì ông ta là tông sư, quay lại như rồng, nên dù Trần Gia Bảo có thể đánh bại ông ta, nhưng muốn giết chết ông ta lại không phải một chuyện dễ dàng.

Sát ý Trần Gia Bảo vẫn lạnh thấu xương như trước, hào quang thế kiếm sấm sét màu đỏ trên ngón tay phải phát tán khí tức càng thêm cuồng bạo, anh nói: “Hai mươi năm trước, quả thực có ông không có tôi, nhưng từ nay về sau, trên đời chỉ có tôi.”

“Thằng nhãi ranh cuồng vọng!” Vũ Chiến Thiên hừ lạnh, hai chân hơi tách ra, ông ta nói: “Anh đừng tưởng giết chết hai người Phục Hưng và Phục Kình, là có thể tự nhận mình vô địch thiên hạ, ở trước mặt tôi, Phục Hưng và Phục Kình vốn không tính là cái gì, Nhạc tiên sinh, hai ta cùng tiến lên, là tuyệt đối có thể chém giết Trần Gia Bảo ở chỗ này.”

“Vu tiên sinh nói rất đúng, Vu tiên sinh tấn công ngay trước mặt, tôi sẽ phối hợp tác chiến tại mặt bên, hai ta liên thủ hợp tác, thì uy lực chắc chắn phải cao hơn hai anh em Phục Kình và Phục Hưng.” Vẻ mặt Nhạc Kim Luân vẫn nhẹ nhàng như thường, như thể ông ta nắm chắc phần thắng, nhưng thực ra trong lòng ông ta đã rút lui rồi.

“Đã như vậy, vậy hãy dùng “Chém người kiếm” để nói chuyện.”

Trần Gia Bảo khẽ quát một tiếng, kiếm khí màu đỏ bỗng nhiên gây ra âm thanh sấm sét “Bùm bùm”, đột nhiên, anh giẫm trên mặt đất, đi về phía Vũ Chiến Thiên.

Tốc độ của anh rất nhanh, có vẻ như sau khi thi triển “Chém người kiếm”, uy lực của chiêu thức chẳng những tăng lên nhiều, mà thậm chí ngay cả tốc độ cũng nhanh hơn trước không ít.

Trần Gia Bảo không có hứng thú suy đoán xem có phải “Kiếm tiên di học” này tăng lên không, vì hiện tại anh chỉ có một suy nghĩ, đó chính là giết người!

Hoàn toàn chém giết Vũ Chiến Thiên!

Nhạc Kim Luân khẽ nhíu mày, tốc độ của Trần Gia Bảo cực nhanh, thậm chí, còn còn có khuynh hướng hơi vượt qua ông ta, nên trong lòng ông ta càng kiêng kỵ đối với Trần Gia Bảo.



Đối mặt với Trần Gia Bảo như hủy trời diệt đất, hùng hổ mà đến, Vũ Chiến Thiên hít sâu một hơi, hét lớn một tiếng, ông ta nói: “Tôi ẩn cư chuyên tâm tu luyện suốt hai mươi năm qua, há lại bị anh khinh thị?

Ngày hôm nay, tôi sẽ để anh biết một chút về thành quả chuyên tâm tu luyện của tôi trong hai mươi năm qua!”

Dứt lời, Vũ Chiến Thiên đạp mạng mặt đất, đột nhiên, một tiếng “Ầm ầm” vang lên rất lớn, sau đó toàn bộ mặt đất rung chuyển, giống như có động đất.

Trần Gia Bảo khẽ nhíu mày, anh phát hiện địa có cái gì không đúng ở sâu trong mặt đất dưới chân, vì phòng ngừa bất ngờ, nên anh không khỏi dừng bước giữa đường.

Mặt đất tiếp tục rung chuyển, thậm chí tần suất chấn động ngày càng tăng, trên mặt đất lại xuất hiện một vài vết nứt dài, giống như một trận động đất lớn.

Nhạc Kim Luân kinh hô: “Vu tiên sinh, chuyện gì đang xảy ra vậy, sao lại làm cho cả vùng rung chuyển, quả thực là thần kỳ.”

Vũ Chiến Thiên cười ha ha, hăng hái nói: “Khi ra tay với hai người Phục Hưng trước đó, ông nghĩ tôi thật sự khoanh tay đứng nhìn sao? Sai, mười phần sai, tôi luôn lặng lẽ dồn kình khí của mình đến toàn bộ phía dưới mặt đất, nên trong lúc vô tình, dưới mặt đất đã hình thành một khí võng vô hình, mà chẳng những phạm vi của nó lớn, lại còn vô cùng sắc bén, cứng không phá nổi, một khi tôi phát động khí võng này, nó chính là thiên la địa võng chân chính, vậy dù có là cường giả tông sư, cũng tuyệt đối khó có thể mà chạy thoát!”

Trong lòng Nhạc Kim Luân kinh ngạc, Vũ Chiến Thiên lại giấu diếm được mọi người, vô thanh vô tức mà chuẩn bị xong để đối phó với Trần Gia Bảo, thảo nào Vũ Chiến Thiên có thể tung hoành trong giới võ đạo ở Hòa Bình hơn hai mươi năm trước, quả nhiên là tâm tư kín đáo.

Trên trực thăng, Phụng Minh Luân hưng phấn mà vỗ tay khen: “Thảo nào lão Thạch kiên trì muốn mời Vũ Chiến Thiên xuống núi, Vũ Chiến Thiên quả nhiên rất ghê gớm, có thiên la địa võng dưới mặt đất, thì dù Trần Gia Bảo có ba đầu sáu tay, cũng phải ngoan ngoãn bó tay chịu trói!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play