Trên trực thăng, Phụng Minh Luân há hốc miệng kinh ngạc, ánh mắt lộ ra vẻ mặt kinh khủng, anh ta khó có thể tin nói: “Phục Hưng là tông sư khổ luyện đấy, ít ngày trước tôi còn đích thân thử nghiệm, dùng sa mạc chi ưng với đường kính lớn nhưng vẫn không có biện pháp gây ra một chút xíu tổn thương trên người Phục Hưng, bây giờ Phục Hưng lại bị một chiêu của Trần Gia Bảo giết trong nháy mắt, lẽ nào chiêu kiếm vừa rồi Trần Gia Bảo thi triển là kiếm tiên thật, thế chẳng phải Trần Gia Bảo là truyền nhân của kiếm tiên sao? Mẹ kiếp, cái thứ đặc biệt này làm sao chơi được?”

Vẻ mặt Trịnh Thiên Thạch cũng nghiêm trọng, nói: “Uy lực của chiêu này xác thực rất khủng bố, tuy nhiên anh có phát hiện ra không, huyệt Thiên Trung của Phục Hưng đã bị tổn thương từ trước, bây giờ lại bị một kiếm của Trần Gia Bảo giết trong nháy mắt, cũng không phải là không thể hiểu được, tuy nhiên nói thật ra, chiêu kiếm mà Trần Gia Bảo thi triển, vượt xa bất kỳ võ học nào tôi từng thấy, nếu nhà họ Phương có thể có “Kiếm tiên di học” này, thì sự cải thiện trong tương lai của gia tộc kia sẽ rất lớn, thậm chí, từ nay về sau nhà họ Phương sẽ gia tộc đứng đầu trong giới võ đạo không phải là việc gì khó.”

Phụng Minh Luân kinh ngạc nói: “Ông Thạch, ý của ông là…”

Trịnh Thiên Thạch không nói chuyện, nhưng trong mắt của ông ta hiện lên vẻ t tham lam.

Bên dưới trực thăng, sau khi Phục Hưng bị giết trong nháy mắt, Trần Gia Bảo ngạo nghễ đứng lên, trên đầu ngón tay phải vẫn ngưng tụ thế kiếm màu đỏ như cũ, sấm sét quanh thân phát ra tiếng “Đùng”.

Chỉ là sắc mặt anh tái nhợt hơn vừa rồi vài phần, hiển nhiên, mặc dù thực lực bây giờ của Trần Gia Bảo đã gần đến vô hạn “Tông sư hậu kỳ”, nhưng muốn thi triển “Chém người kiếm” đồng thời liên tục duy trì ngưng tụ nó, cũng không phải là một chuyện rất dễ dàng.

Hơn nữa, vừa rồi tuy anh chém giết Phục Hưng rất thuận lợi, thế nhưng Trần Gia Bảo mình cũng không nghĩ tới, lực công phá của “Chém người kiếm” lại khủng bố đến mức độ này.

Vốn Trần Gia Bảo không dám hứa chắc “Chém người kiếm” nhất định có thể phá được đao thương bất nhập mình đồng da sắt của Phục Hưng không, cho nên anh mới dùng thế kiếm tiến hành công kích huyệt Thiên Trung của Phục Hưng trước, đợi huyệt Thiên Trung bắt đầu rướm máu và lộ ra kẽ hở, anh mới bắt đầu yên tâm sử dụng “Chém người kiếm” để ra đòn chí mạng.

Thế nhưng anh không nghĩ tới “Chém người kiếm” chẳng những dễ dàng phá vỡ huyệt Thiên Trung, mà còn trực tiếp đâm xuyên thân thể của Phục Hưng, như thể mình đồng da sắt của Phục Hưng yếu đuối không khác gì vải bố.

“Không hỗ là “Kiếm tiên di chiêu”, chiêu thức này làm ngay cả cường giả truyền kỳ Liễu Tùy Phong cũng kiêng kỵ, uy lực của nó quả nhiên rất khủng bố, sớm biết vậy, ngay từ đầu đã dùng “Chém người kiếm”



giết Phục Hưng trong nháy mắt thì tốt rồi.” Trần Gia Bảo lắc đầu, âm thầm ảo não mình lãng phí thời gian.

Đột nhiên, hai người Vũ Chiến Thiên và Nhạc Kim Luân đồng loạt lui về phía sau một bước, dù hai người bọn họ là cường giả cấp tông sư, thì khi cảm thấy được trên thế kiếm màu đỏ của Trần Gia Bảo phát tán khí tức cuồng bạo, vẫn có cảm giác hồi hộp.

Sau một khắc, Trần Gia Bảo nhìn về phía hai người bọn họ với vẻ mặt bễ nghễ, kiêu ngạo mà nói: ““Chém người kiếm” là không ngừng chém người, chém hết suy nghĩ bất bình trong lòng, tôi nói rồi, bằng vào chém người kiếm của tôi, tôi sẽ cho mấy người biết người ngăn cản ở trước mặt tôi là người ngu si cỡ nào, kế tiếp, Vũ Chiến Thiên!”

Con ngươi Vũ Chiến Thiên bỗng nhiên mở rộng!

Trần Gia Bảo vừa lần lượt giết chết hai cường giả lớn Phục Kình cùng Phục Hưng, hiện tại anh tuyên bố muốn trảm Vũ Chiến Thiên dưới kiếm lần thứ hai.

Đây là lần đầu tiên Nhạc Kim Luân nhìn thấy nhân vật có phách khí vô song như vậy, trong lòng ông ta thầm kinh hãi: “Bốn người liên thủ cũng không thể chém giết Trần Gia Bảo, hiện tại chỉ còn lại có mình và Vũ Chiến Thiên, tình hình ngày càng không ổn, sau trận chiến này, chỉ sợ danh tiếng của Trần Gia Bảo sẽ vang vọng toàn bộ giới võ đạo, ai da, hy vọng về sau Bùi Thanh Phong có thể nghĩ ra biện pháp đối phó với quái vật Trần Gia Bảo này, không đến mức làm cho vô số đàn ông trong tỉnh Thanh Hóa đều cúi đầu xưng thần với Trần Gia Bảo.”

Không chỉ Nhạc Kim Luân, ngay cả Phụng Minh Luân và Trịnh Thiên Thạch trên trực thăng cũng bị sốc trước sự ngạo mạn của Trần Gia Bảo.

Chỉ là, bọn họ rất rõ ràng, Trần Gia Bảo hoàn toàn có tư cách kiêu ngạo cuồng ngạo.

Bên dưới trực thăng, đối mặt với Trần Gia Bảo đầy sát ý lạnh thấu xương, chân mày Vũ Chiến Thiên dựng lên, ông ta trầm giọng nói: “Hai mươi năm trước, khi tôi tung hoành thiên hạ, anh còn chưa ra đời đâu, mặc dù thực lực của anh vượt trội, nhưng theo tôi nhìn, anh nhiều lắm chỉ có thể miễn cưỡng thắng tôi một bậc, mà dù tôi không phải là đối thủ của anh, nhưng tôi muốn phải rời khỏi nơi này vẫn dễ như trở bàn tay, anh muốn giết tôi, quá kiêu ngạo rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play