Vũ Chiến Thiên và Nhạc Kim Luân giật mình dừng bước, tốc độ của Nhạc Kim Luân quá nhanh nên đã tới rất gần khói đen, thiếu một chút đã vọt thẳng vào. Anh ta sợ toát mồ hôi lạnh, luống cuống lùi lại thật xa.

Trong khói độc yên tĩnh không có tiếng động.

Toàn bộ nơi này chợt im ắng xuống, vô cùng kì quái.

Vũ Chiến Thiên cau mày nói: “Cậu xác định chỉ cần hít phải khói độc thì ngay cả cấp tông sư đều chết à?”

Cao thủ cấp tông sư đã hoàn toàn siêu việt người thường, cho dù trúng độc cũng có thể mạnh mẽ chặn lại một thời gian.

“Tôi đảm bảo!” Phục Hàn chắc chắn nói: “Anh trai tôi chính là sát thủ đứng hạng năm của Thiên Lang bảng. Ngoại trừ chiêu thức khó lường thì độc dược đặc chế cũng là một trong những thứ giúp anh ấy ám sát thành công. Thứ này rất hiểm độc khó phòn, anh tôi từng dùng khói độc giết chết một vị cao thủ tông sư hậu kì ở Hà Nội. Tính tới bây giờ, toàn thế giới chỉ có anh ấy mới giải được loại độc này.”

“Ngay cả tông sư hậu kỳ cũng bị độc chết?” Vũ Chiến Thiên và Nhạc Kim Luân đều lộ vẻ giật mình, lần thứ hai lui thêm mấy bước, vô cùng kiêng kị làn khói đen kia.

Vũ Chiến Thiên nhìn khói độc chằm chằm không chớp mắt: “Nói như vậy, Trần Gia Bảo ở trong khói độc lâu thế chắc chết rồi chứ?”

“Chắc chắn phải chết!” Phục Hàn khẳng định, xoa lòng bàn tay đầy hưng phấn.

“Thế thì tốt.” Nhạc Kim Luân nhẹ nhàng thở phào, Trần Gia Bảo quá mạnh, có thể bị độc chết ở trong khói độc xác thực đỡ hao tâm tổn sức nhiều.

Bỗng trong lớp khói dày đặc truyền tới tiếng rên la thảm thiết, tựa như muốn xác thực lời của Phục Hàn vậy.

“Thế nào? Tôi nói Trần Gia Bảo chết chắc mà…” Phục Hàn chưa nói xong lại chợt đờ ra. Lúc này ông ta mới nhận ra tiếng hét vừa rồi không phải giọng của Trần Gia Bảo.

Đáy lòng chợt dâng lên dự cảm xấu.

Ngay sau đó, từ trong làn khói đen dày đặc có một bóng người bay ra.



Không, nói chính xác hơn là bị Trần Gia Bảo đạp văng ra.

Phục Kình nằm ngửa trên mặt đất, trước ngực có một lỗ máu đỏ tươi không ngừng trào máu, có thể nhận rõ là vết kiếm khí xỏ xuyên, người đã chết.

Kết quả không lường được khiến mấy người Vũ Chiến Thiên đều ngây ra.

Phục Hàn ngửa đầu rống lên, hai mắt đỏ đậm, phẫn hận tột cùng.

Trái với Phục Hàn giận dữ, Vũ Chiến Thiên và Nhạc Kim Luân chỉ nhìn chằm chằm khói độc không rời, hi vọng Trần Gia Bảo trúng độc mà chết.

Nhưng bọn họ lại thất vọng rồi.

Trần Gia Bảo chắp tay sau lưng bước khỏi khu vực bị khói đen bao phủ, liếc nhìn thi thể Phục Kình bĩu môi: “Chẳng những dám dùng độc với tôi lại còn cho rằng có thể độc chết tôi nên đứng im không nhúc nhích. Không ngờ tôi từ nhỏ đã bách độc bất xâm đúng không?”

Trần Gia Bảo bách độc bất xâm?

Vũ Chiến Thiên và Nhạc Kim Luân càng thêm đề phòng. Vốn tưởng vũ lực của người trước mặt đã đủ trái ý trời lắm rồi, không ngờ còn có thể chất bách độc bất xâm. Người này còn là người sao?

“Nếu không trừ người này, sau ắt thành họa lớn!” Ý muốn giết người trong lòng Vũ Chiến Thiên càng nặng.

Phục Hàn chợt tức giận gầm lớn, cả người như một cái xe tăng to lớn nhắm thẳng tới Trần Gia Bảo, muốn báo thù cho Phục Kình.

Nhạc Kim Luân theo sát sau lưng Phục Hàn, muốn phục chế lại chiến thuật của Phục Kình, bản thân chỉ phụ trách tấn công, dùng Phục Hàn làm khiên chắn thương tổn.

Trần Gia Bảo gác tay trái sau lưng, tay phải miết kiếm quyết, nhìn huyệt Thiên Trung của Phục Hàn đã bắt đầu chảy máu thì nói: “Kiếm tiên di chiêu, lấy mạng chó của mày!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play