Chỉ một thoáng do dự đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất truy theo Phục Kình,
Trần Gia Bảo khẽ than một tiếng, bước chân vừa chuyển đã xoay người lại, không trốn mà đón ánh trăng phi lên không, một đấm đánh tan quầng sáng
bạc lộ ra thanh kiếm mềm ẩn bên trong, chiêu thức đơn giản lại thô bạo
cực kỳ.
Chỉ thấy anh vươn hai ngón tay đón hướng mũi kiếm đang xông tới, định dùng tay không đón đỡ mũi kiếm bén nhọn, dùng da thịt chống lại kim
loại.
Nhạc Kim Luân giật mình, tuy rất muốn dùng kiếm chém chết Trần Gia
Bảo, nhưng cũng biết bản thân tu tập thiên về tốc độ, tu vi lúc này mới
tới “Tông sư sơ kỳ”, hoàn toàn không có cách nào cứng đối cứng với Trần
Gia Bảo. Nếu thật sự bị Trần Gia Bảo đón được mũi kiếm thì e là hậu quả
khó lường.
Suy nghĩ bay qua rất nhanh, Nhạc Kim Luân cắn răng thu mạnh kiếm về,
sau đó cấp tốc lui lại, kéo giãn khoảng cách với Trần Gia Bảo.
Mà Trần Gia Bảo lại hoàn toàn không ngừng lại, tay phải khẽ hướng lên, bấm tay bắn ra.
“Xoẹt”
Kiếm khí sắc bén mạnh mẽ phá rách không khí, đón đánh kình quyền của
Vũ Chiến Thiên phát ra tiếng nổ mạnh. Kiếm khí và quyền kình đều cùng
tiêu tán, lại khiến không khí lãng ra từng đợt gió mạnh bắn tóe khắp bốn phía!
Đây vẫn là kiếm khí Trần Gia Bảo bắn ra sau khi đã so chiêu với Phục
Hàn, Phục Kình và Nhạc Kim Luân, tính ra chỉ bằng bảy phần công lực lúc
thường, không dùng tới toàn lực. Nếu không kiếm khí này chắc chắn xông
phá kình khí do Vũ Chiến Thiên tạo ra, cắt thẳng về phía ông ta.
Chợt một tiếng “Rầm” vang lên. Phục Hàn vừa chắn thay Trần Gia Bảo
một quyền kình lúc này mới rơi hẳn xuống đất. Nhưng người này lại lập
tức bật dậy ngay, trông có vẻ cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Vũ Chiến Thiên nhẹ nhàng đáp xuống đất, tuy vẻ ngoài vẫn đạm nhiên không đổi nhưng trong lòng lại hoảng sợ vô cùng.
Vừa rồi là lần đầu Trần Gia Bảo ra tay, lại cùng lúc chống lại sự tấn công của bốn tông sư tên tuổi liên thủ. Bọn họ vốn cho rằng dù không
giết được người này thì ít ra có thể làm đối phương bị thương nặng.
Lại không ngờ bốn người liên thủ lại vẫn không thương tới đối phương mảy may, ngược lại còn khiến Phục Hàn suýt bị thương nặng.
Vũ Chiến Thiên đã hơn hai mươi năm không xuất hiện ở giới võ, hôm nay vừa xuống núi, trong lòng vốn âm thầm nghĩ lại lần nữa nổi danh giới võ đạo của tỉnh Hòa Bình. Lại không nghĩ tới trận chiến đầu tiên đã gặp
phải quái thai Trần Gia Bảo, đáy lòng khiếp sợ không nói lên lời.
Trần Gia Bảo lúc này chợt có động tác, không đợi bốn người ra tay, giành trước cơ hội đâm thẳng tới chỗ Phục Kình.
Chọn tấn công Phục Kình là vì tông sư Phục Hàn luyện thể nên cơ thể
rắn chắc vô cùng, khó có thể trong thời gian ngắn giết chết ông ta. Mà
Nhạc Kim Luân tốc độ quá nhanh, muốn bắt được và đánh thương ông ta cũng khó. Còn Vũ Chiến Thiên lại là người có tu vi mạnh nhất trong bốn
người, thêm nữa vừa mới vào trận, chân khí tương đương dồi dào. Trong
thời gian ngắn cũng không thể giải quyết ông ta được.
Loại trừ xong cũng chỉ còn Phục Kình, chẳng những là người đầu tiên
lên tràng đấu, thể lực đã tiêu hao nhiều, hơn nữa đã bị thương, hiện tại là yếu nhất trong bốn người này.
Phục Kình vừa đứng vững lại thì bỗng thấy Trần Gia Bảo vọt tới đây, lập tức tái mặt, sau đó tức giận vô cùng.
Ông ta hiểu lý do Trần Gia Bảo lựa chọn bản thân, nhưng ông ta thân
là tông sư, sát thủ trong top 5 bảng sát thủ Phong Nhất, khách quen của
lệnh truy nã cấp S toàn cầu, vậy mà bây giờ lại bị Trần Gia Bảo xem như
“gà ốm” mà bắt nạt, đúng là buồn cười!
Tượng đất còn biết phát giận, huống chi là tông sư cao thượng được người khác sùng bái suốt bấy lâu?
Ánh mắt Phục Kình lóe tia sáng lạnh, thấy Trần Gia Bảo xông tới thì không né tránh mà dũng cảm đón lên.
Vũ Chiến Thiên giật thót, dậm chân hét: “Đồ ngu, Phục Kình chỉ là
Tông sư sơ kỳ sao có thể là đối thủ của Trần Gia Bảo? Mọi người mau cùng lên, cần phải làm Trần Gia Bảo để mạng lại!”
Vũ Chiến Thiên, Nhạc Kim Luân và Phục Hàn cũng lao vút về phía Trần Gia Bảo.
Ngay khi Trần Gia Bảo chuẩn bị đấu với Phục Kình, Phục Kình chợt nở
nụ cười âm u, trong tay nắm một viên tròn nhỏ màu đen không rõ ở đâu ra, năm ngón tay siết chặt bóp nát.
“Phốc” một tiếng nhỏ, quanh người ông ta lập tức tràn ra một đoàn khói đen đặc, bao phủ cả bản thân lẫn Trần Gia Bảo vào trong.
Phục Hàn vui vẻ vội đứng lại, đồng thời cao giọng nói: “Ngài Thiên,
anh Thanh, mau dừng lại. Đây là khói độc do anh trai tôi đặc chế, trừ
khi có thuốc giải, bằng không chỉ cần hít vào một chút thôi sẽ bị khí
độc ăn mòn đến tim mà chết. Cho dù là cao thủ cấp tông sư cũng không
tránh được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT