Mà Phục Kình bây giờ cảm thấy rất khó chịu, bản thân dù sao là một cao thủ cấp tông sư đồng thời cũng là sát thủ hàng đầu trong “Thiên Lang Bảng” gây chấn động toàn thế giới hắc ám ở Việt Nam, chưa bao giờ để thua trước bất kỳ ai. Vậy mà bây giờ ông ta đã hợp sức cùng Phục Hàn để chống lại kẻ thù mà vẫn bị một người trẻ tuổi như Trần Gia Bảo áp chế, không chỉ nguy hiểm đến tính mạng mà khí thế cũng giảm bớt rất nhiều!

Có thể nói phòng ngự lâu dài chắc chắn sẽ thua, nếu tiếp tục đánh Phù Tiếu biết hai anh em mình nhất định sẽ bại!

Phục Kình bỗng nhìn thấy Nhạc Kim Luân và Vũ Chiến Thiên đã sẵn sàng ra tay, trong lòng không khỏi vui mừng khôn xiết, vội vàng hô lớn: “Anh Thanh, anh Thiên, Trần Gia Bảo có căn cơ tu luyện thâm hậu, chiêu thức kỳ dị. Chúng ta đơn độc đấu lại nhất định không thể thắng được. Cùng nhau xông lên đi, bốn người chúng ta hợp sức nhất định có thể giết chết Trần Phi Vũ ở đây!”

“Muốn giết tôi sao, ai cho ông dũng khí và tự tin như vậy?”

Đột nhiên Trần Gia Bảo hét lên và tung ra một chiêu về phía Phục Kình.

Chiêu thức mạnh mẽ nổ ầm ầm phá hủy bất cứ nơi nào đi qua, ngay cả mặt đất cũng bị xé toạc tạo thành một vết nứt dài, sức mạnh đáng sợ vô cùng.

Sắc mặt Phục Kình thay đổi rõ rệt, ông ta vốn đã bị Trần Gia Bảo làm cho tiêu hao rất nhiều năng lượng nên tốc độ cơ thể đã bắt đầu đã chậm lại, hơn nữa lúc vừa mở miệng nói chuyện ông ta cũng hơi mất tập trung nên khi đối mặt với chiêu thức mạnh mẽ vừa rồi của Trần Gia Bảo đã không kịp né tránh và bị đánh trúng vào ngực.

Phục Kình bỗng kêu lên một tiếng đau đớn rồi giống như một con diều đứt dây không tự chủ được mà bay về phía sau còn phun ra một ngụm máu ở trong không trung.

Nhìn thấy anh trai bị thương, Phục Hàn vô cùng tức giận rồi vội vàng sải bước về phía Trần Gia Bảo, ông ta giẫm lên mặt đất, mặt đất phát ra một tiếng “đông đông đông” rồi dần dần nứt ra đủ để thấy trong lòng ông ta phẫn nộ thế nào.

Khi đến chỗ Trần Gia Bảo, Phục Hàn mở to mắt hét lên, ông ta nắm chặt hai tay hướng đánh về hai bên thái dương của Trần Gia Bảo muốn đánh bay đầu của Trần Gia Bảo.

“Không biết tự lượng sức mình, cút ra!” Trần Gia Bảo vẫn đứng im tại chỗ, ánh mắt anh sắc bén lạnh đến thấu xương, đối mặt với khí thế của Phục Hàn anh chỉ nhẹ nhàng vươn tay tung chiêu chính xác vào huyệt Đan Trung giữa ngực Phục Hàn trước khi ông ta đấm vào đầu anh.

Phục Hàn sớm đã chịu thương tích đầy người lại còn tiêu hao rất nhiều thể lực khi giao đấu với Trần Gia Bảo, hơn nữa huyệt Đan Trung chính là điểm chết của cơ thể lại bị Trần Gia Bảo điểm trúng ở khoảng cách gần như vậy thì cho dù có ở trình độ Tông sư nào cũng giống như bị sét đánh trúng. Ông ta chịu chấn động lui về phía sau năm sáu bước mới ổn định được thân thể, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng rồi “Ộc”



ra một ngụm máu tươi, sau đó thân thể to lớn của ông ta lay động rồi “rầm” một tiếng quỳ một gối trên mặt đất, mặt đất cũng bị nghiền cho nát vụn.

Chỉ trong chốc lát Trần Gia Bảo đã đánh bị thương hai người, hơn nữa bọn họ vẫn là hai cao thủ cấp tông sư luôn phối hợp ăn ý, trận chiến này đủ sức gây náo động toàn bộ giới võ thuật Việt Nam!

Ở trên trực thăng, Minh Luân vô cùng sửng sốt, cho dù anh ta là người thừa kế tương lai của nhà họ Phụng cũng không nhịn được chửi tục một câu: “Mẹ nó, Trần Gia Bảo có thể mạnh như vậy?”

“Đừng lo lắng, một chiến thắng nhỏ không có ý nghĩa gì.” Trịnh Thiên Thạch tự tin nói: “Hơn nữa, Trần Gia Bảo vẫn đang trong tình thế bất lợi. Trận chiến thực sự chỉ vừa mới bắt đầu.”

Như để xác nhận lời nói của Trịnh Thiên Thạch, thế trận bên dưới đột ngột xảy ra thay đổi!

Trần Gia Bảo bỗng cảm giác được một chiêu thức chí mạng nhắm về phía mình, còn chưa kịp suy nghĩ anh đã vội vàng vọt tới bên trái.

Ngay sau đó có một ánh sáng màu bạc lóe lên trong đêm, một thanh trường kiếm cắt ngang qua quần áo sau lưng của Trần Gia Bảo tạo thành một vết thương trên lưng anh, máu cũng bắt đầu ngấm ra ngoài.

Rõ ràng là Nhạc Kim Luân đã âm thầm đến đánh lén Trần Gia Bảo, nếu không phải Trần Gia Bảo phát hiện nguy hiểm theo bản năng mà tránh kịp thời thì e rằng thanh kiếm này đã đâm vào trúng tim của Trần Gia Bảo và giết chết anh.

Trần Gia Bảo đứng cách đó ba mét, anh mặc kệ vết máu trên lưng đã bắt đầu nhiễm đỏ áo, lông mày anh hơi cau lại, anh có chút kinh ngạc không ngờ Nhạc Kim Luân lại có thể che giấu sáu giác quan của anh, có thể lẳng lặng xuất hiện ở phía sau công kích anh mà anh không phát hiện ra, cái này tự kiềm chế. Khả năng kiềm chế hơi thở này có thể gọi là BUG.

Có thể nói, Nhạc Kim Luân thích hợp để ám sát hơn là người đứng thứ năm trong “Thiên Lang Bảng” như Phục Kình!

Cách anh không xa, Nhạc Kim Luân đang cầm thanh thanh kiếm Thu Thủy trong tay, vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối, thở dài nói: “Đáng tiếc, tôi vốn dĩ tự tin có thể giết cậu chỉ bằng một kiếm. Không ngờ cậu lại có thể trốn thoát. Đây vẫn là lần đầu tiên trong đời tôi thất thủ, Trần Gia Bảo, cậu lại làm tôi ngạc nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play