Huống chi bên kia còn có hai cao thủ là Vũ Chiến Thiên và Nhạc Kim Luân đang như hổ rình mồi. Một khi họ cũng tham gia trận chiến, vậy thì muốn giết bọn họ để đến thành phố Hòa Bình sẽ càng khó khăn hơn.

Nghĩ đến đây, Trần Gia Bảo hết kiên nhẫn, giữa lông mày anh mơ hồ xuất hiện sát khí.

Trên thực tế, Phục Hàn và Phục Kình cũng tự biết khổ. Từ khi tung hoành khắp giới võ thuật Việt Nam, đây là lần đầu tiên hai gã gặp phải một kẻ quái đản như Trần Gia Bảo. Nên biết là, trong hai gã thì một người có sức mạnh, một người có tốc độ. Một công một thủ ăn ý phối hợp với nhau, hiệu quả của một cộng một, chắc chắn lớn hơn hai.

Nhưng mà lần này hai gã hợp lực thì Trần Gia Bảo lại ngăn chặn được. Nhất là Phục Hàn vốn có thân thể sắt đá cũng lần lượt xuất hiện không ít vết thương trên người. Chỉ sợ không bao lâu nữa Trần Gia Bảo sẽ có thể phá vỡ tuyến phòng ngự, đến lúc đó hai người gã sẽ bị Trần Gia Bảo tra tấn đến chết.

Ở phía bên kia, Vũ Chiến Thiên và Hòa Nhạc Kim Luân càng xem càng kinh hãi, càng xem càng cảm thấy như vừa biết thêm được điều gì mới.

Hòa Nhạc Kim Luân ngờ vực nói: “Có chắc là Trần Gia Bảo chỉ mới mười chín tuổi thôi không? Với căn cơ tu luyện thâm hậu, quyền pháp tuyệt diệu như vậy, Trần Gia Bảo nhất định là kỳ tài trong giới võ thuật.”

“Còn hơn thế nữa.” Vũ Chiến Thiên nhìn Trần Gia Bảo đang tung hoành kiếm khí, cảm thán: “Từ đầu trận, Trần Gia Bảo đã lần lượt thi triển kiếm khí, đao cương, thậm chí còn có một loại tương tự Thái Cực Quyền nhưng lại mạnh hơn Thái Cực Quyền. Quyền pháp kỳ diệu này thực sự có thể hóa giải chiêu thức tấn công của hai anh em Phục Kình và Phục Hàn. Quả thực là khó tin được, thiên tài võ học mang nhiều tuyệt kỹ như vậy lại chưa đầy hai mươi tuổi. Đúng là hậu sinh khả úy, hơn hẳn những người đi trước.”

“Đáng tiếc, một thiên tài võ học như vậy lại sắp chết ở chỗ này.” Nhạc Kim Luân chậm rãi rút thanh trường kiếm Thu Thủy ra, nghiêm nghị nói: “Dù Trần Gia Bảo có là rồng bay trên trời đi nữa thì hôm nay Nhạc Kim Luân tao cũng phải giết cho được con rồng này.”

Vũ Chiến Thiên gật đầu, đi về phía trận chiến. Theo từng bước đi, khí thế của gã ngày càng thêm mãnh liệt, gã lên tiếng: “Dù lấy nhiều thắng ít là không trượng võ, nhưng đây là trận chiến sống chết, tuyệt đối không thể thả hổ về rừng, đành chịu thôi.”

Nhạc Kim Luân và Vũ Chiến Thiên cùng gia nhập vào trận chiến.



Tình huống hiện tại của Trần Gia Bảo càng thêm nguy hiểm.

Trên trực thăng, hai mắt Phụng Minh Luân sáng lên rồi không nhịn được mà cười nói: “Trần Gia Bảo đã rất vất vả tự mình đối phó với hai anh em Phục Hàn và Phục Kình, bây giờ hai tông sư Nhạc Kim Luân và Vũ Chiến Thiên không thể nhịn được nữa cũng bắt đầu tham gia thế trận vây công Trần Gia Bảo, cho dù Trần Gia Bảo thật sự có năng lực thấu trời thì nhất định anh ta cũng sẽ bị chôn ở đây.”

“Đúng vậy.” Trịnh Thiên Thạch gật đầu rồi thở dài: “Nghe nói Nhạc Kim Luân là cao thủ số một của nhà họ Lạc, tuy rằng trình độ chỉ vừa mới bước vào giai đoạn tông sư nhưng người này thắng ở kỹ năng thân thể rất nhanh, khả năng che giấu hơi thở rất tốt. Có thể không phát ra tiếng động nào đã áp sát dùng một chiêu lấy mạng đối phương, có thể nói là hành tung như quỷ mị khó mà đề phòng được.

Đấy là còn chưa nói đến trình độ của Vũ Chiến Thiên. Hai mươi năm trước tôi đã từng đấu với ông ta một trận, lần đó tôi cũng chỉ hơn ông ta một chút. Trong 20 năm qua ông Thạch đã dành hết tâm sức để luyện tập võ thuật. Bây giờ tôi chỉ có thể miễn cưỡng ngang bằng với ông ấy. May mắn thay nhà họ Phụng có ơn đối với Vũ Chiến Thiên nên mới có thể được mời được ông ta ra mặt đối phó với Trần Gia Bảo.

Lại nói, Trần Gia Bảo còn trẻ như vậy mà có thể trấn áp được anh em Phục Hàn Phục Kình thành danh đã lâu quả thực phi thường, đáng tiếc là có thêm Vũ Chiến Thiên và Nhạc Kim Luân, Trần Gia Bảo tuyệt đối không có khả năng xoay chuyển được thế cục này. “

Người mà Phụng Minh Luân tin phục nhất trong cuộc đời này là bố anh ta, kế đến là ông Thạch đức cao vọng trọng bên cạnh. Vì ông Thạch cũng đã nói Trần Gia Bảo “không có khả năng xoay chuyển” vậy thì Trần Gia Bảo nhất định sẽ chết ở đây.

Bởi vì Trịnh Thiên Thạch chưa bao giờ nhận định sai lầm về kết quả thắng thua của võ thuật!

“Trần Gia Bảo, mày chắc chắn phải chết!” Một tia sáng khát máu lóe lên trong mắt Phụng Minh Luân!

Bên dưới chiếc trực thăng, trận chiến vẫn diễn ra ác liệt, con đường nhựa cứng rắn đã đầy những hố sâu, Phục Hàn bị thương bởi vô số kiếm khí sắc bén hung hãn, cả người đều là vết máu trông có chút tiêu điều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play