Trần Gia Bảo âm thầm lắc đầu, dẫu sao nhà họ Tạ vẫn là một gia tộc lớn, nhưng đó cũng chỉ là “Tiểu Huyền Dương đan” mà thôi, có thể gây kích động đến mức này, thật sự trên thế gian trước giờ chưa từng thấy qua sao.

Thật ra, chuyện này ngược lại không thể đổ lỗi cho Tạ Hoàng Dương, thực tế là bởi vì trên đời này có rất ít bậc thầy luyện đan, mà bậc thầy có thể luyện ra được loại đan phẩm chất cao như vậy đã ít lại càng ít.

Đối với mỗi một bậc thầy luyện đan, sự tồn tại của họ đều được các gia tộc lớn tranh giành lôi kéo về phía mình, có sức ảnh hưởng rất mạnh mẽ.

“Cậu Trần, số thẻ ngân hàng của cậu là bao nhiêu, tôi lập tức chuyển khoản cho cậu.” Mặc dù Tạ Hoàng Dương kích động, nhưng rốt cuộc vẫn là gừng càng già càng cay, ông ta không hề quên chuyện chính.

Sau khi Trần Gia Bảo nói ra thì chẳng bao lâu sau, 1750 tỷ đã được chuyển vào tài khoản của anh ta.

Nhìn dãy số dài dằng dặc đằng sau, tuy rằng tính tình Trần Gia Bảo kiên định, nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi nóng như lửa đốt.

Ôi cái cảm giác có tiền nó thật là sung sướng mà!

Tạ Cẩm Tú vẫn luôn ngồi bên cạnh, cô làm thế nào cũng không thể nghĩ ra, mới mấy ngày trước, Trần Gia Bảo còn là phục vụ của một quán ăn vặt, tại sao trong khoảng thời gian ngắn ngủi có mấy ngày, anh ta liền có khối tài sản hàng nghìn tỷ được chứ.

Hoặc là, Trần Gia Bảo chính là một con rồng ẩn mình, một ngày nào đó, anh ta nhất định sẽ hóa rồng bay lên trời cao.

Nếu như gặp anh ta sớm hơn một chút, có lẽ chính bản thân cô cũng sẽ rung động.

Nhưng mà bây giờ…

Nhớ đến tình cảnh hiện tại của mình, Tạ Cẩm Tú thầm thở dài.

Buổi tối tại biệt thự biển.



Trần Gia Bảo ngồi trong phòng khách, nhàm chán xem tivi, đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên, là Hàn Đông Vy gọi đến.

“Gia Bảo, cậu ra ngoài đi, tôi đang ở trước cửa nhà cậu.”

Tinh thần của Trần Gia Bảo phấn chấn hẳn lên, khóe miệng bất giác nở một nụ cười.

Ra đến bên ngoài cửa, chỉ thấy Hàn Đông Vy đang dựa vào cửa xe ô tô, cô đeo kính râm, nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn anh.

Có thể thấy được, Hàn Đông Vy đã rất chú trọng đến việc ăn mặc, cô thay bộ đồng phục màu đen hàng ngày, phía trên mặc một chiếc áo lệch vai kẻ sọc, lộ bờ vai mịn màng tuyệt đẹp ra bên ngoài, khiến người khác cảm thấy động lòng, phía dưới là chiếc quần tây chín phân màu xanh ngọc bích, để tôn lên đôi chân thon dài của cô, cô đi một đôi giày xăng đan thủy tinh cao gót, lộ ra mười ngón chân thon nhỏ.

Sự trưởng thành này đầy mê hoặc!

Ánh mắt Trần Gia Bảo sáng lên, cười rồi bước đến gần, trêu chọc nói: “Mặc đẹp như vậy, tôi còn tưởng rằng chị muốn đi xem mắt đấy.”

Trong lòng Hàn Đông Vy thỏa mãn, khóe miệng cong lên, nở nụ cười quyến rũ, đa tình liếc nhìn anh ta một cái, nói: “Cậu chỉ được cái mồm mép, đi, chị đây mời cậu ăn cơm để chặn cái miệng cậu lại.”

Sau khi hai người lên xe, họ đi về phía thành phố.

Ban đầu, với địa vị và thân phận của Hàn Đông Vy, Trần Gia Bảo cho rằng cô sẽ mời anh một bữa ăn thịnh soạn.

Kết quả là khi Hàn Đông Vy dừng xe ở một quán ăn ven đường đã khiến Trần Gia Bảo được mở rộng tầm mắt.

“Làm sao, cậu không vừa ý à?” Hàn Đông Vy xẵng giọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play