Bốn người Hương Giang, Châu Nguyệt Tâm, Lục Hán Dương và Mã Hồng Mai dưới sự tò mò cũng cùng đi theo.

Bọn họ cùng nhau lái xe tới núi Hồng Lĩnh.

Cách lần trước Trần Gia Bảo tới núi Hồng Lĩnh cũng đã qua hơn một tháng nhưng qua sự gồ ghề và những dấu vết trên đất vẫn có thể nhìn ra được mức độ quyết đấu kịch liệt với phái Ngô Uyển.

Ở trên đường đi, Lục Hán Dương và Mã Hồng Mai đã được Châu Nguyệt Tâm kể qua về việc của phái Ngô Uyển nên trong lòng đối Trần Gia Bảo càng thêm kính nể.

Lúc này, Trần Gia Bảo đang khoanh tay đứng ở đỉnh núi, nhìn về phía xa. Dưới chân anh dường như có đám mây màu trắng.

Cách đỉnh núi không xa, bốn người Hương Giang, Châu Nguyệt Tâm, Lục Hán Dương và Mã Hồng Mai nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Trần Gia Bảo, cảm giác anh giống như thần tiên đang cưỡi gió đạp mây vậy.

Lục Bảo Ngọc đi đến bên cạnh Trần Gia Bảo, sóng vai đứng với anh, cực kỳ giống một đôi thần tiên quyến Lục, cười nói: “Đứng ở trên cao nhìn về phương xa, dựa mà hư không để đứng thật sự là mong muốn tầm thường. Đáng tiếc Bảo Ngọc đang ở thế gian này, tâm tư cũng ở thế gian nên chỉ có thể ở đây trộm lười nửa ngày.”

“Ha.” Trần Gia Bảo cười khẽ, nói: “Nếu như đến Bảo Ngọc còn tự nhận là người tầm thường thì trên thế giới này chỉ sợ cũng không mấy người được gọi là thanh cao.”

Trần Gia Bảo nói thật lòng. Lục Bảo Ngọc có sắc đẹp tuyệt mỹ, khí chất không dính bụi trần giống như Cửu Thiên Huyền Nữ vậy. Trong tất cả người phụ nữ mà anh đã từng gặp, nếu chỉ xét về khí chất thoát tục thì cũng chỉ có Đàm Minh Y Thanh của phái Ngô Uyển có thể so sánh được với Lục Bảo Ngọc. Thậm chí ngay cả người luôn có khí chất thanh tao như Tần Đạm Nha đều so ra không bằng được cô ta.

Tất nhiên anh cũng không nói là không có người phụ nữ nào cũng kém hơn Lục Bảo Ngọc. Ví dụ người trưởng thành, quyến rũ như Hàn Đông Vy hay trong sáng, hoạt bát như Tạ Cẩm Tú cũng toàn là những người phụ nữ rất xuất sắc. Anh chỉ có thể nói là trăm hoa khoe sắc, mỗi người một vẻ thôi.



“Có thể nhận được lời khen của anh Trần nổi tiếng bậc nhất của thành phố Hòa Bình này khiến cô gái nhỏ này cảm thấy cực kỳ vinh dự.” Lục Bảo Ngọc che miệng cười, trong đôi mắt trong veo lộ ra ý vui mừng.

“Cô muốn tặng quà gì cho tôi thế?” Trần Gia Bảo hỏi. Anh rất tò mò, rốt cuộc là quà gì mà lại cần phải đến tận đỉnh núi Hồng Lĩnh mới có thể nhìn thấy được.

“Một thứ mà anh chắc chắn sẽ thích.” Lục Bảo Ngọc cười thần bí. Sau đó, cô ta để ngón áp út lên miệng, huýt sáo giữa trời đất mênh mông.

Tiếng huýt sáo vang lên véo von cùng với sức mạnh đã gần đạt đến cấp độ “bán bộ tông sư” của Lục Bảo Ngọc khiến âm thanh vang ra tít tận bên ngoài.

Một lúc sau, dưới ánh mắt nghi hoặc và tò mò của mọi người, trên bầu trời bỗng truyền đến một tiếng kêu to dường như xuyên qua bầu trời mà tới. Ngay sau đó, một con chim ưng có bộ lông màu đen xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, bay từ xa đến.

Hai móng của con chim ưng này giống như ngọc, trong suốt đến phát sáng. Cả thân nó có màu đen tuyền không hề có một chút pha trộn. Khi nó giương cánh, thân hình có thể dài đến hơn 160cm, cực kỳ oai phong.

Trần Gia Bảo kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn con chim ưng đang bay nhanh tới này, không tin được nói: “Hải Đông Thanh. Đấy chính là Hải Đông Thanh cực kỳ hiếm thấy.”

Trong sách cổ từng có câu: Chạm khắc tựa Liêu Đông, oai hùng giống Hải Đông Thanh có tên gọi là “Chúa tể của những loài chim.”

Chỉ qua câu nói này cũng có thể thấy được sự quý giá của “Hải Đông Thanh”. Ngay cả đến Trần Gia Bảo luôn sống trên núi từ nhỏ cũng mới là lần đầu tiên nhìn thấy loại thần ưng trong truyền thuyết này. Vì vậy, sau khi anh nhìn thấy Hải Đông Thanh mới có thể ngạc nhiên như thế.

Lục Hán Dương ngẩng đầu lên nhìn Hải Đông Thanh trên bầu trời đang từ từ bay tới, há hốc mồm nói: “Vậy mà…vậy mà lại có con chim ưng lớn như thế. Trời ạ, sợ là một cái móng vuốt của nó cũng có thể đá bay một người đấy…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play