Tả Chí Kiên còn tưởng rằng Trần Gia Bảo đồng ý chuyện thả mình ra,
không khỏi thở phào nhẹ nhõm, âm thầm hạ quyết tâm chỉ cần mình còn sống trở lại nhà họ Tả ở Trung Thiên thì nhất định sẽ nói chuyện này cho bố
mình, để nhà họ Tả phái cao thủ đến tìm Trần Gia Bảo trả thù!
“Có điều cậu chết ở chỗ này chính là giá trị lớn nhất với tôi.” Trần
Gia Bảo tiếp tục nói, đồng thời đưa tay lên trên không bắt lấy đao Thuần Dương được anh ta ném lên rồi giơ lên thật cao.
Lục Bảo Ngọc khẽ thở dài một cái, để lộ vẻ mặt ngầm hiểu.
Ngay lập tức, mặt của Tả Chí Kiên biến sắc, trong mắt lóe lên sự sợ
hãi nhưng anh ta còn chưa kịp nói gì thì cây đao Thuần Dương trong tay
Trần Gia Bảo đột nhiên chém xuống!
Nhất thời, mọi người chỉ thấy ánh sáng chợt lóe, một đao chém đứt cổ Tả Chí Kiên.
Lục Bảo Ngọc không thể không thừa nhận rằng Trần Gia Bảo vào lúc này
thật sự rất ngầu. Ánh mắt anh kiên định mà lại cực kỳ có sức xuyên thấu, dường như là do anh bị tình thế ép buộc chứ không hề có thân phận là
chúa tể trong thế giới ngầm của thành phố Hòa Bình.
Lục Bảo Ngọc rất chắc chắn bản thân đang có cảm giác tim đập nhanh.
“Bỏ đi, dù sao Tả Chí Kiên và bác Ân đều đã bị anh giết chết rồi.
Chắc chắn nhà họ Tả ở tỉnh Trung Thiên sẽ ghi thù nhà họ Lục, việc đã
đến nông nỗi này thì bây giờ cũng chỉ có thể suy nghĩ biện pháp để giảm
thiệt hại đến mức thấp nhất mà thôi.” Lục Bảo Ngọc than nhẹ một tiếng.
Trần Gia Bảo thu tay lại, nói đầy tự tin: “Ở đây không phải là tỉnh
Trung Thiên mà là thành phố Hòa Bình, là thành phố Hòa Bình của Trần Gia Bảo tôi đây. Nếu nhà họ Tả đã dám đến thì tôi sẽ để bọn họ một đi không trở lại.”
Đôi mắt Lục Bảo Ngọc sáng lên, cảm xúc cũng tốt hơn. Cô ta đưa chén
hồng trà đã pha xong đến trước mặt Trần Gia Bảo, thần bí nói: “Đợi sau
khi anh dạy võ cho chị Tâm xong, tôi sẽ tặng anh một món quà. Tôi bảo
đảm thứ đó chắc chắn sẽ làm anh ngạc nhiên thích thú.”
“Quà gì cơ?” Trần Gia Bảo hỏi.
“Nếu như bây giờ nói cho anh biết thì còn gì gọi là bất ngờ nữa.” Lục Bảo Ngọc liếc Trần Gia Bảo đầy quyến rũ.
Uống hết trà, Trần Gia Bảo đứng dậy ra bên ngoài dạy võ cho Châu Nguyệt Tâm.
Lục Bảo Ngọc nhìn bóng dáng rời đi của Trần Gia Bảo, rì rầm lẩm bẩm:
“Dù xét theo phương diện nào thì bây giờ Bảo Ngọc cũng chỉ có thể chọn
đứng trên cùng một chiến tuyến với anh mà thôi. Mong rằng anh sẽ không
để cho tôi phải thất vọng.”
Bộ võ thuật mà Trần Gia Bảo dạy cho Châu Nguyệt Tâm có tên là “Hạo
thiên đao quyết”. Tương truyền đây là một loại võ được phát minh từ thời cổ đại, hơn nữa có một điều hiếm có là nó không coi động tác là phần
chính mà quan trọng việc bồi dưỡng nội tâm bản thân hơn.
Nếu ai muốn luyện bộ võ thuật này thì đầu tiên phải có một tính cách
ngay thẳng, nuôi dưỡng tiềm năng của bản thân, sau đó mới hấp thụ tinh
hoa của trời đất để cơ thể khỏe mạnh. Đồng thời, ở bước từ từ khiến tinh thần bên trong cùng xương cốt, da thịt bên ngoài trở thành một khối
thống nhất, sức mạnh của bản thân lúc nào cũng gắn kết với sức sống của
trời đất nên một khi đã ra tay thì sức mạnh vô cùng kinh khủng, hơn
nhiều các bộ võ thuật khác.
Lúc trước, khi quyết đấu cùng với Tả Chí Kiên, Trần Gia Bảo đã sử
dụng một chiêu trong “Hạo thiên đao quyết”, trực tiếp chém đứt cánh tay
phải của Tả Chí Kiên. Do đó, ai cũng có thể thấy được sự tinh túy của bộ võ thuật này.
Châu Nguyệt Tâm biết Trần Gia Bảo là một bậc thầy, cũng biết môn võ
Trần Gia Bảo dạy cho mình chắc chắn sẽ không tồi nhưng dù thế nào cũng
không nghĩ đến anh sẽ dạy “Hạo thiên đao quyết”. Nó kỳ diệu đến mức ở
trước mặt bộ võ thuật này thì “Đao quyết thuần dương ba mươi sáu thức”
của nhà họ Tả quả thật chính là rác rưởi.
Châu Nguyệt Tâm kinh ngạc, vui mừng khôn xiết. Cô ta vừa mới học xong đã không nén được mà chạy tới một nơi yên tĩnh tự mình rèn luyện.
Nhà hàng Diệu An Kinh Đông đã bị phá hủy, nhưng dù là Lục Bảo Ngọc
hay Lục Hán Dương cũng không thèm để tâm tới. Dù sao nhà họ Lục là gia
đình giàu nhất trong thành phố này, tài sản kếch xù nên nếu muốn sửa lại nhà hàng thì là một việc cực dễ dàng.
Giữa trưa, bọn họ ăn cơm ở nhà hàng Diệu An Kinh Đông. “Đi cùng tôi
đến một chỗ. Đến nơi đó rồi, anh có thể nhìn thấy món quà tôi muốn tặng
anh.” Lục Bảo Ngọc thần bí nói.
Trong lòng Trần Gia Bảo tò mò, hỏi: “Đi chỗ nào?”
“Núi Hồng Lĩnh” Lục Bảo Ngọc cười nhẹ.
“Được thôi.”
Trong lòng Trần Gia Bảo cảm thấy kỳ lạ, không biết là quà gì mà phải đi đến tận núi Hồng Lĩnh mới có thể nhìn thấy được.
Nhưng mà anh cũng không vội, đi cùng Lục Bảo Ngọc tới bãi đỗ xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT