Tốc độ của đao đó nhanh như sét, mạnh như sấm, đao cương dài gần ba mét chém thẳng về phía người Trần Gia Bảo.

Tất cả những nơi đao cương đi qua đều như có gió bão quét qua, gạch lát nền chắc cứng cũng đều vỡ vụn hết, trở thành một đống lộn xộn.

Nhưng Trần Gia Bảo thì vẫn đứng chắp tay phía sau lưng, bình tĩnh như một hòa thượng đang ngồi thiền, mặc kệ cho đao cương đánh về phía mình mà không có bất cứ phản ứng gì.

Mặt của ba người Lục Hán Dương, Mã Hồng Mai và Châu Nguyệt Tâm đều biến sắc, đao cương có uy lực khủng khiếp như vậy, nếu như nó hoàn toàn chém lên người của Trần Gia Bảo thì sao Trần Gia Bảo còn có thể giữ được mạng?

Tả Chí Kiên lớn tiếng cười ha ha, dáng vẻ như sắp phát điên, chỉ đợi nhìn thấy bộ dạng bi thảm của Trần Gia Bảo khi đầu lìa khỏi xác.

Ánh mắt của bác Ân cũng lộ rõ vẻ hài lòng, ông ta đã dốc toàn lực với đao đó, dù cho ông ta là cao thủ bậc tông sư trung kì nhưng sau khi chém xong đao đó thì cũng thoáng có cảm giác bị vắt kiệt sức lực, nhưng tất cả đều là xứng đáng.

“Với đao này thì Trần Gia Bảo nhất định chết chắc, đó chính là cái giá phải trả cho việc đối đầu với nhà họ Tả ở tỉnh Trung Thiên của chúng ta và việc xúc phạm tôi, Trần Gia Bảo chết cũng không đền hết tội.”

Bác Ân vô cùng tự tin với đao đó.

Ông ta đứng nhìn đao cương khổng lồ dài gần ba mét đang sắp chém lên người Trần Gia Bảo, chờ đợi kết quả anh sẽ bị đầu lìa khỏi xác.

Đột nhiên, Trần Gia Bảo cử động.

Hai chân Trần Gia Bảo hơi duỗi ra, đứng trên hai cực âm dương, hai cánh tay di chuyển theo hình tròn một cách tự nhiên, phân hai bên trái phải thành hai cực rồi xoay thành một quả cầu trước ngực, ở giữa quả cầu dường như còn có một lực hút được sinh ra, cuốn đao cương vào trong.

Lập tức, đao cương vốn dĩ nhanh và mạnh như sấm sét đã biến mất, một luồng năng lượng thuần túy hình thành trước ngực, giữa hai bàn tay của Trần Gia Bảo như một quả cầu hình tròn, bên trong quả cầu dường như còn phát ra sóng năng lượng khủng khiếp.



Mọi người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc, nụ cười điên cuồng của Tả Chí Kiên cũng đột nhiên biến mất, khuôn mặt anh ta lập tức cứng đờ.

Trong đó, bác Ân là người kinh ngạc nhất bởi vì không có ai rõ hơn ông ta, đao đó của ông ta đáng sợ đến mức độ nào nhưng bây giờ nó lại bị Trần Gia Bảo nhẹ nhàng hóa giải và biến mất dạng, làm sao mà ông ta không kinh ngạc cho được?

“Chiêu này của cậu… Chiêu này là quyền pháp gì?” Bác Ân vô cùng kinh ngạc, ông ta hỏi anh câu hỏi mà tất cả mọi người ở đó đều muốn hỏi.

“Tên quyền là Vô Cực.” Trần Gia Bảo lạnh lùng nói.

Quyền nạp âm dương, trả lại hồng bàng, từ thái cực vào vô cực gọi là vô cực quyền.

“Vô cực quyền?” Bác Ân cảm thấy kinh ngạc, mặc dù đây là lần đầu tiên ông ta nghe thấy loại quyền pháp này, nhưng nó lại để lại trong lòng ông ta ấn tượng rất sâu sắc.

Đột nhiên, Trần Gia Bảo hét nhẹ một tiếng: “Đi!” Quả cầu năng lượng hình tròn giữa hai lòng bàn tay anh lập tức phóng mạnh về phía bác Ân.

Mặt bác Ân hơi biến sắc, từ hơi hướng phát ra từ quả cầu năng lượng có thể cảm nhận thấy được năng lượng khủng khiếp bên trong nó. Dù bác Ân ở cảnh giới tông sư trung kì thì ông ta vẫn không dám đương đầu trực diện, hai chân ông ta chạm đất rồi lập tức búng người lên độ cao mấy trượng trên không trung.

Tiếp ngay đó, quả cầu năng lượng đập lên vị trí bác Ân đứng lúc nãy, một tiếng động lớn lập tức vang lên, luồng khí cực mạnh phóng ra bốn phía, dường như có gió bão quét qua, mặt đất cả khu vườn phía sau hơi rúng động, rất nhiều cây cối bật gốc, hiện trường là một khung cảnh tan tác.

Lục Bảo Ngọc khẽ chau mày, cô ta ôm cây đàn lên, lắc người một cái thì đã xuất hiện trước mặt Lục Hán Dương và Mã Hồng Mai. Tiếp đó, cô ta gảy nhẹ dây đàn thì một làn sóng âm xuất hiện, đánh tan cơn gió mạnh phía trước.

Lục Hán Dương và Mã Hồng Mai tái xanh mặt mày, trong lòng vô cùng hoảng sợ, uy lực như thế thì đã gần như bằng với tên lửa rồi. Đây… đây còn là người sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play