“Nhưng từ kiếm khí lúc nãy của cậu mà nói thì thực lực của cậu chẳng qua cũng chỉ hơn tông sư sơ kỳ một chút thôi, vẫn còn cách xa cảnh giới tông sư trung kỳ, cậu nói tôi nhỏ bé như cát bụi. Cậu có biết trong mắt tôi, cậu cũng yếu đuối như một con kiến thôi không? Thanh đao Thuần Dương trong tay tôi có thể lấy cái đầu trên cổ cậu chỉ trong chớp mắt.”

Ba người Châu Nguyệt Tâm, Lục Hán Dương và Mã Hồng Mai vừa nghe thấy thì đã lập tức tối sầm mặt, trong lòng họ càng thấy lo lắng hơn.

Tả Chí Kiên cười đắc ý, dường như anh ta đã nhìn thấy được dáng vẻ Trần Gia Bảo bị bác Ân giết chết.

Sắc mặt Trần Gia Bảo không hề thay đổi, lúc nãy khi anh dùng kiếm khí đẩy lùi bác Ân thì chẳng qua chỉ mới dùng bảy phần lực, không ngờ lại bị bác Ân xem như anh đã dốc toàn lực rồi, anh bất giác nhíu mày nói: “Nếu như ông đã tự tin đến như vậy thì chúng ta đánh cược được không?”

“Ồ?”

Bác Ân cười với vẻ khinh thường rồi nói: “Nếu cậu đã muốn cược vậy thì tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cậu, cược cái đầu trên cổ của cậu, cậu dám không?”

Cược mạng!

Bọn Châu Nguyệt Tâm và Lục Hán Dương thốt lên một tiếng kinh ngạc, trong lòng họ lại càng lo lắng hơn, họ hi vọng Trần Gia Bảo không chấp nhận vật cá cược nguy hiểm như thế.

“Vừa đúng ý tôi.”

Trần Gia Bảo đáp: “Nếu như trong lúc quyết đấu mà ông thắng thì tôi sẽ hai tay dâng đầu mình cho ông, còn nếu như ông thua thì…”

Trần Gia Bảo nói một nửa thì đột nhiên nhìn sang Tả Chí Kiên rồi nói tiếp: “Nếu như ông thua thì để lại đao Thuần Dương và Tả Chí Kiên phải chết!”



Tả Chí Kiên hốt hoảng thốt lên, suýt chút mở miệng chửi rủa. Đệt, hai người quyết đấu, dựa vào đâu mà lấy sự sống chết của tôi ra cá cược chứ hả? Tiếp đó, Tả Chí Kiên suy nghĩ lại, dù sao thì Trần Gia Bảo cũng không phải đối thủ của bác Ân, dù cho mình có lấy mạng ra làm vật cá cược thì đã sao, lẽ nào Trần Gia Bảo thật sự có bản lĩnh đánh thắng bác Ân sao?

Tả Chí Kiên nghĩ đến đây thôi thì đã gật đầu với bác Ân.

Bác Ân hiểu ý, ông ta nhìn về Trần Gia Bảo, ánh mắt đằng đằng sát khí: “Được, nếu như tôi thua thì mạng của thiếu chủ và đao Thuần Dương của nhà họ Tả sẽ thuộc về cậu. Tiếc là, trong mắt tôi cậu chỉ như một con kiến, sao có thể có bản lĩnh đến lấy được chứ?”

“Tôi có bản lĩnh hay không thì không cần ông phải lo, nếu như đã quyết định vật cá cược vậy thì bắt đầu đi, tôi sẽ để ông cũng như Tả Chí Kiên được chứng kiến sự tuyệt vọng thật sự.”

Trần Gia Bảo chắp tay sau lưng, tỏ vẻ chắc chắn.

“Hôm nay tôi sẽ cho cậu được thấy uy lực đáng sợ thật sự của “Đao quyết thuần dương ba mươi sáu thức”

của nhà họ Tả tỉnh Trung Thiên.”

Khí thế tông sư trung kỳ của bác Ân không ngừng bộc phát, bao trùm lấy toàn bộ Diệu An Kinh Đông, không chỉ có ba người Châu Nguyệt Tâm, Lục Hán Dương và Mã Hồng Mai mà đến các khách hàng thượng lưu đang ăn cơm, uống trà ở phòng khách bên ngoài cũng vô cớ cảm giác thấy có một luồng áp lực cực lớn, sắc mặt ai nấy cũng thay đổi, tim họ đập nhanh hơn và trán toát mồ hôi lạnh, nhất thời họ còn tưởng là đã đến ngày tận thế rồi nữa.

Mắt Tạ Chí Kiên sáng lên, anh ta biết chỉ cần bác Ân dùng hết sức thì Trần Gia Bảo sẽ chết chắc.

Ánh mắt của Lục Bảo Ngọc cũng sáng lên, đây là cuộc quyết đấu của hai cao thủ bậc tông sư, chắc chắn là chuyện hiếm gặp trong đời, kinh nghiệm xem chiến đấu như thế này sẽ giúp ích rất nhiều cho việc bước vào cảnh giới tông sư sau này của cô ta.



“Để Bảo Ngọc góp vui cho hai vị.”

Lục Bảo Ngọc gảy một bản nhạc khác, âm vực cao hơn, như giáo vàng ngựa sắt đang sát phạt nhau mãnh liệt. Tiếng đàn vừa cất lên thì như có ngàn vạn con ngựa được sinh ra. Chính là “Thập Diện Mai Phục”

Trong tiếng nhạc cao vút, khí thế khắp người của bác Ân đã đạt đến mức cao nhất, ông ta hét lớn lên: “Trần Gia Bảo, ý đao của tôi đã lên đến đỉnh điểm rồi, đao này mà chém xuống thì cậu không chết cũng bị thương, còn không mau lấy binh khí của cậu ra?”

“Tôi từng nói, trong mắt tôi ông chỉ nhỏ bé như cát bụi, quyết đấu với ông thì tôi cần gì phải lấy binh khí ra chứ?”

Trần Gia Bảo cười điềm tĩnh, đột nhiên anh xếp ngón tay lại thành tư thế lúc múa kiếm và nói: “Đối phó với ông, chỉ cần hai ngón tay là đủ rồi.”

“Tên nhóc ngông cuồng!”

Bác Ân tức giận, từ khi ông ta nổi danh khắp giới võ đạo tỉnh Trung Thiên, được nhà họ Tả phong là “thần bảo hộ”

đến nay thì đây là lần đầu tiên ông ta bị người ta coi thường, ông ta lớn tiếng hét lên: “Nếu như cậu đã muốn chết thì tôi sẽ tác thành cho cậu!”

Bác Ân nói xong thì vung cao thanh đao Thuần Dương lên rồi chém mạnh về phía Trần Gia Bảo.

Đao ý ngập trời, hóa thành đao cương dài ba mét, ập về phía Trần Gia Bảo.

Đao chém ra như sấm sét giáng xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play