Mã Hồng Mai vùng vằng chợt quay người đi chỗ khác, làm như không nhìn thấy gì.

Rõ ràng là chú của cô ta, cô ta không thể quản thúc được, lại càng không có năng lực để quản thúc. Hơn nữa nếu mà cô dám quản thúc thì nói không chừng còn tự chuốc lấy phiền phức nữa.

Cô ta nhớ rất rõ ràng là Trần Gia Bảo đã từng nói rồi, chỉ cần một câu nói của anh thì có thể khiến cho Lục Hán Dương bỏ cô ta ngay. “Thì ra Trần Gia Bảo nói đều là thật.”

Nghĩ đến đây cô ta không khỏi rùng mình sợ hãi.

Mã Hồng Mai bây giờ đã là Nê Bồ Tát muốn qua sông cũng khó, cô ta nào dám cầu xin cho Mã Cảnh Hồng chứ?

Mã Cảnh Hồng sửng sốt, đáy lòng sinh ra cảm giác sợ hãi tột độ. Cả người héo rũ ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.

Nhà họ Mã của ông ta ở thành phố Bình Hoa còn không được tính là cái rắm ở tỉnh lỵ. Còn nhà họ Lục, hậu thuẫn đáng tự hào nhất của ông ta, cũng đã tức khắc bỏ rơi ông ta. Thậm chí, cả cháu gái của ông ta là Mã Hồng Mai, cũng thờ ơ lạnh nhạt, sợ bị ông liên lụy.

Đối với Mã Cảnh Hồng, giây phút này là tuyệt vọng, là nỗi tuyệt vọng sâu sắc nhất.

Trần Gia Bảo đứng cách Mã Cảnh Hồng không xa, hai tay chắp sau lưng, cao ngạo đứng nhìn.

“Rồng có nghịch lân, động tới phải giết. Người phụ nữ của Trần Gia Bảo tao, không cho phép người khác động vào, bởi vì họ chính là của tao. Ai còn dám ngấp nghé chính là muốn đối địch với tao.

Có tội với trời thì còn có cơ hội, còn đắc tội với tao thì không bao giờ có đường sống! Tao nói rồi, mười hai giờ sáng, tính mạng của mày khó mà giữ được.”

Trần Gia Bảo bễ nghễ đứng đó, cứ vậy mà đã định xong sống chết của Mã Cảnh Hồng chỉ trong một câu.

Quá khí phách, khí phách không ai sánh bằng!

Mọi người xung quanh đều bị phong thái của Trần Gia Bảo thu hút, trong lòng sinh ra cảm giác rung động.



Nhóm ông lớn thế giới ngầm vừa đầu nhập vào dưới trướng của Trần Gia Bảo không khỏi sôi trào nhiệt huyết, chỉ có những người khí phách như vậy mới đáng để bọn họ đi theo.

Lục Hán Dương lúc đầu im lặng, sau đó chậm rãi lắc đầu, trong lòng dâng lên cảm giác phiền muộn. Anh ta biết rằng chỉ với sự độc đoán của Trần Gia Bảo bây giờ, khí phách cùng phong thái của ông Mã chỉ bé bằng con kiến. Xét về thân phận, anh ta vẫn còn kém Trần Gia Bảo một bậc.

“Khó trách là chị mình không cho mình xem Trần Gia Bảo là kẻ thù. Ngoài thủ đoạn và thực lực, thậm chí lòng dạ của mình cũng không thể so sánh với anh ta. Ôi, mình đúng là không so được, không so được.”

Lục Hán Dương cười khổ trong lòng, thật sự hạ quyết tâm, không bao giờ xem Trần Gia Bảo là kẻ địch nữa.

Mã Cảnh Hồng lúc đầu tuyệt vọng, sau đó, ánh mắt vô cùng sợ hãi, ông ta quỳ xuống trước mặt Trần Gia Bảo, nước mắt nước mũi tèm lem cầu xin sự thương xót: “Cậu Trần, tôi có mắt không tròng. Tôi không biết cô Hàn Đông Vy là người phụ nữ của cậu, cậu tha lỗi cho tôi đi, sau này cậu sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cậu… “

Dù sao thì Lê Thanh Vân cũng là một cô gái, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Mã Cảnh Hồng, cô ta không khỏi mềm lòng nên muốn cầu xin thay cho Mã Cảnh Hồng.

Trần Gia Bảo không động lòng mà nhìn Mã Cảnh Hồng một cách trịch thượng rồi nói: “Nếu tôi không phải là thủ lĩnh thế giới ngầm của tỉnh Hòa Bình, cũng không phải là anh rể của Lục Hán Dương mà chỉ là một người bình thường thì có lẽ bây giờ tôi đã bị ông đánh gãy chân tay rồi, cuộc sống sau đó cũng không thể tự lo cho mình. Còn Lê Thanh Vân sẽ bị ông chơi đùa đủ kiểu, thậm chí cả đời của cô ấy cũng sẽ bị hủy hoại trong tay ông.

Bây giờ, ông lại bảo tôi để ông đi, ông nghĩ Trần Gia Bảo tôi là một người dễ nói chuyện à? Hay ông nghĩ tôi là thánh mẫu đầy lòng trắc ẩn?”

Thân thể Lê Thanh Vân chấn động, nghĩ đến khả năng mà Trần Gia Bảo đã nói tới, cô ta không khỏi sợ hãi một hồi, nuốt trở lại những lời cầu xin muốn nói thay cho Mã Cảnh Hồng lúc ban đầu.

Mã Cảnh Hồng thay đổi sắc mặt liên tục, định tiếp tục cầu xin tha thứ.

Đột nhiên, Kinh Đại Vĩ đá Mã Cảnh Hồng một cước, khiến ông ta ngã xuống đất rồi mắng: “Hừ, mày là cái thá gì mà dám cầu xin cậu Trần tha thứ? Người đâu, kéo ông ta ra ngoài cho tao. Nhớ kỹ lời cậu Trần nói, đúng mười hai giờ sáng, tính mạng của ông ta không được giữ lại.”

Lập tức có hai người đàn ông to lớn mặc đồ đen túm lấy chân Mã Cảnh Hồng rồi lôi ông ta ra như một con gà nhỏ.

Lê Thanh Vân biết chắc kết cục của Mã Cảnh Hồng nhất định sẽ rất thê thảm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play