Ngay sau khi Mã Cảnh Hồng rời đi, bầu không khí tại hiện trường nhất thời dịu đi rất nhiều.

Trần Gia Bảo chắp hai tay sau lưng. Đầu tiên là liếc nhìn Lục Hán Dương một cái, sau đó chuyển mắt sang Mã Hồng Mai, người đang đứng cạnh Lục Hán Dương.

Khuôn mặt xinh đẹp của Mã Hồng Mai tái nhợt, lập tức trốn sau lưng Lục Hán Dương, không dám nhìn Trần Gia Bảo.

Chỉ với một câu của Trần Gia Bảo đã tuyên án tử hình cho chú hai của cô ta, điều này đã khiến cô ta sợ mất mật vì lo rằng Trần Gia Bảo sẽ gây rắc rối cho cô ta.

Hơn nữa, khi mới đến khách sạn Hương Tạ Lệ, cô ta đã tỏ ra kiêu ngạo không ít trước mặt Trần Gia Bảo, còn ầm ĩ đòi Trần Gia Bảo quỳ xuống xin lỗi. Bây giờ cô ta lại phát hiện Trần Gia Bảo đang nhìn mình, dù ánh mắt của anh rất bình thường, nhưng cũng đủ để làm trái tim cô ta run lên.

Lục Hán Dương khẽ cau mày, đứng trước mặt Mã Hồng Mai rồi nói với Trần Gia Bảo: “Anh rể, nói gì cô ấy cũng là vợ chưa cưới của tôi, hơn nữa cũng đã ra mắt với ba mẹ. Tuy rằng Hồng Mai đã xúc phạm anh nhưng tôi hy vọng anh có thể nể mặt chị gái của tôi, cho nhà họ Lục của chúng ta chút thể diện và tha cho Hồng Mai lần này.”

Mã Hồng Mai cảm động. Ban đầu cô ta đính hôn với Lục Hán Dương chẳng qua chỉ là vì nhìn trúng quyền lực của nhà họ Lục, nhưng không ngờ Lục Hán Dương lại thực sự cầu xin cho cô ta, khiến trong lòng cô ta không khỏi cảm thấy ấm áp.

Trần Gia Bảo suy nghĩ một chút, sau đó thâm thúy nói: “Nể mặt Bảo Ngọc, tôi có thể tha cho cô ta một lần, nhưng tôi có lời muốn khuyên anh.

Có câu nói “Vợ hiền, chồng bớt họa”. Hôm nay cô ta rất kiêu ngạo và ương ngạnh. Đắc tội tôi, tôi nể mặt chị gái anh, vẫn có thể cho cô ta một đường lui. Nhưng nếu ngày mai cô ta đắc tội người khác, tôi sợ rằng đến lúc đó, ngay cả anh cũng sẽ bị cô ta liên lụy.”

Mọi người xung quanh đều gật đầu, cảm thấy những gì Trần Gia Bảo nói đều có lý.

“Không, không.”



Mã Hồng Mai hoảng sợ vội nói: “Tôi hứa, về sau tôi sẽ nghe lời Hán Dương thật tốt, sẽ không gây phiền phức cho Hán Dương.”

Cô ta không có khả năng bắt thêm được một rùa vàng vừa ý như vậy nên rất sợ Lục Hán Dương sẽ bỏ rơi cô ta.

Lục Hán Dương hơi suy tư, sau đó ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Tôi đường đường là cậu chủ uy nghiêm của nhà họ Lục, ở thành phố rộng lớn này không có bao nhiêu thế lực có thể khiến người nhà họ Lục e dè. Tôi tin là sau khi Hồng Mai trải qua chuyện lần này, tính cách nhất định sẽ kiềm chế lại. Với lại dù thế nào đi nữa, hiện tại tôi cũng gọi anh là anh rể, sau này nếu tôi gặp khó khăn, anh có thể giúp cậu em vợ này không?”

Sau khi nói xong, ngay cả Lục Hán Dương cũng cười hai tiếng, rõ ràng là anh ta đã hoàn toàn trút bỏ được khúc mắc với Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo cười đắc ý, vươn tay vỗ vỗ vai Lục Hán Dương rồi nói: “Đúng vậy, hiện tại tôi là anh rể của cậu. Sau này nếu gặp chuyện nhớ nói cho tôi biết.”

Lục Hán Dương trước đây có mâu thuẫn với anh, nhưng Trần Gia Bảo là người có thân phận như thế nào, sao anh có thể chấp nhặt với Lục Hán Dương chứ? Ngoài ra, bây giờ vẫn còn quan hệ với Lục Bảo Ngọc nên Trần Gia Bảo sẽ càng không ôm hận với Lục Hán Dương.

Mã Hồng Mai thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ đừng nói là hận Trần Gia Bảo, dù anh có giết cô ta thì sau này cô ta cũng không dám làm phiền Trần Gia Bảo nữa.

“Anh rể, nếu không có việc gì thì tôi về trước đây.”

Lục Hán Dương biết tối nay Mã Hồng Mai bị chấn động, chuyện của Mã Cảnh Hồng cũng cần phải thông báo cho Lục Bảo Ngọc, tìm cách khiến nhà họ Mã ngậm bồ hòn làm ngọt.

Trần Gia Bảo gật đầu, dường như nghĩ tới điều gì đó, nói: “Sau khi trở về, giúp tôi chuyển lời cho chị gái cậu. Ngày mai, tôi sẽ đến gặp cô ấy, thực hiện lời hứa trước đây.”

“Ngày mai, ngoại trừ anh… Thôi đi, ngày mai anh đến sẽ biết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play