Trần Gia Bảo cười khẩy và lắc đầu khinh thường nói: “Nếu đã không có giá thì vậy thì giữ lại anh làm gì?”

Khi giọng nói của Trần Gia Bảo hạ xuống, Hương Giang dừng lại không làm động tác xoa bóp cho Trần Gia Bảo nữa và chuyển hướng nhìn Đoàn Thiên Hạo đang quỳ bên cạnh bức tường, ánh mắt đằng đằng sát khí!

Trong nháy mắt, sát khí bỗng chốc bao trùm lên Đoàn Thiên Hạo.

Đoàn Thiên Hạo rất sợ hãi, biết lát nữa bản thân sẽ chết không có chỗ chôn, đột nhiên không biết dũng khí từ đâu mà ra bất giác nghiến răng đứng lên, tuy rằng hai chân vẫn còn đang run rẩy, nhưng lại nghiêm túc nói: “Trần Gia Bảo, anh không thể giết tôi, anh cũng biết tôi là người của nhà họ Đoàn và gia tộc họ Đoàn rất mạnh, võ công và y thuật đều xuất sắc. Trong gia tộc có rất nhiều người giỏi, thậm chí tông sư cấp bậc cao nhất cũng có vài người. Nếu như anh giết tôi, nhà họ Đoàn tuyệt đối sẽ không bỏ qua…”

Anh ta còn chưa nói xong đã nhìn thấy ánh mắt cân nhắc của Trần Gia Bảo và khóe miệng của anh đang nở nụ cười khinh bỉ.

Đoàn Thiên Hạo còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên nhìn thấy ánh sáng bạc lóe lên trước mặt, lời nói của anh ta đột ngột dừng lại.

Ngay sau đó, trên cổ Đoàn Thiên Hạo xuất hiện một vết thương ghê gớm, máu bắn ra ngay lập tức, sau đó cả người đã nằm thẳng trên mặt đất, người chết cũng thể chết được nữa.

Tuy nhiên, Đoàn Thiên Hạo cho dù có chết đi nữa những vẫn mở to mắt, như thể anh ta không tin rằng mình sẽ chết đột ngột và không có sự chuẩn bị trước như vậy.

Anh ta chết không nhắm mắt!

Đôi mắt của Phương Mặc Hàn đột nhiên mở to với ánh mắt kinh hoàng, trong lòng nổi lên nỗi sợ hãi thực sự.

Hương Giang mặc một chiếc áo gió đỏ rực như máu đứng bên cạnh thi thể của Đoàn Thiên Hạo, trên tay vẫn còn cầm một con dao găm sắc bén dính máu.

Cô ta trịch thượng nhìn lướt qua thi thể của Đoàn Thiên Hạo và lạnh lùng nói: “Tôi không thích nghe những lời vô nghĩa của người khác, lại càng không thích có ai đó người uy hiếp ông chủ của tôi trước mặt tôi. Người nào đắc tội anh ấy sẽ phải chết.”



Sau đó Hương Giang lau vết máu trên dao găm rồi quay người lại và đi về phía Trần Gia Bảo, vừa đi vừa cất con dao găm.

Sau khi đến bên cạnh Trần Gia Bảo, thái độ của Hương Giang lại trở thành một cô gái ngoan hiền, nhẹ nhàng bóp vai cho Trần Gia Bảo, trông khác hẳn với phong thái mà cô vừa giết người, cứ như hai người khác nhau vậy.

Trần Gia Bảo mỉm cười rồi ngưỡng mộ nói: “Con dao này ra tay rất nhanh, giết cũng gọn gàng sạch sẽ. Tốt lắm, tôi thích.”

Trong lòng Hương Giang rất vui sướng, trong mắt hiện lên một tia xao động, giống như một cô bé sau đó mạnh dạn hôn lên má Trần Gia Bảo.

Ướt át và động lòng người.

Đương nhiên Phương Mặc Hàn không dám coi thường Hương Giang, cảnh tượng Đoàn Thiên Hạo chết vừa rồi đã khiến anh ta quá kinh ngạc. Anh ta biết Hương Giang là một con rắn độc thực sự, cho dù xinh đẹp nhưng trên người cũng đầy độc.

Một lúc sau Trần Gia Bảo nhìn Phương Mặc Hàn và nhỏ nhẹ nói: “Tôi hỏi lại anh một lần nữa, mối quan hệ giữa anh và Phương Hòa Nhiên là gì? Đương nhiên anh có thể không nói, nhưng khi tôi hỏi đến lần thứ ba chỉ sợ hậu quả không phải là thứ mà anh có thể gánh chịu được.”

Hậu quả là gì? Đương nhiên là chết!

Một tiếng “Ừng ực”

vang lên, Phương Mặc Hàn vừa căng thẳng vừa sợ hãi bất giác nuốt nước bọt nhìn Trác Vân Tranh rồi lại nhìn Đoàn Thiên Hạo, biết rằng sinh mệnh của mình đã hoàn toàn nằm trong tay của Trần Gia Bảo, anh ta cười đau khổ một tiếng rồi nói: “Phương Hòa Nhiên là em họ của tôi, tôi là anh họ của cậu ấy.”

“Tốt lắm.”

Trần Gia Bảo gật đầu cười tán thưởng: “Tôi thích nói chuyện với những người thông minh, có vẻ như anh đủ thông minh rồi đấy. Tôi lại hỏi anh một câu hỏi nữa. Thế lực của Quỷ Y Môn ở tỉnh Hòa Bình rốt cuộc mạnh đến mức nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play