Tần Thi Vân có hơi do dự, một tỉ bảy trăm năm chục triệu vừa đúng là hai tháng tiền tiêu vặt của cô, cho dù thua Lục Hán Dương cũng không tiếc gì, hơn nữa, với y thuật của anh rể cô ấy cũng chưa chắc sẽ thua.

Nghĩ tới đây, Tần Thi Vân liền cao ngạo ngẩng đầu lên, nhanh nhẹn dứt khoát nói: “Hừ, cược thì cược, anh cứ đợi mà thua bổn tiểu thư một tỉ bảy trăm năm chục triệu đi!”

“Tôi thấy người thua là cô mới phải.” Lục Hán Dương cười lạnh một tiếng nói: “Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, tôi không tin Trần Gia Bảo ngay cả loại bệnh lão hóa thế này cũng có thể chữa, trừ phi có kỳ tích xảy ra!”

“Vậy anh cứ chờ mà xem cái gì gọi là kỳ tích chân chính đi!” Tần Thi Vân cũng không chịu thua kém.

Lục Bảo Ngọc bất lực cười, sau đó hằn học trừng Lục Hán Dương một cái.

Tuy Lục Hán Dương là em trai ruột của cô, nhưng từ sâu trong lòng cô, cô lại mong Trần Gia Bảo có thể trị khỏi cho Phạm Mai, dù sao bây giờ cô đang trúng độc của Trần Gia Bảo, đã triệt để buộc chặt cùng Trần Gia Bảo rồi, bản lĩnh của Trần Gia Bảo càng mạnh, thành tựu càng cao, thì đối với cô mà nói sẽ càng giúp ích lớn hơn, nói không chừng nhà họ Lục có thể nhờ vậy mà xông ra khỏi tỉnh thành, có được không gian phát triển lớn hơn!

Cuộc nói chuyện của hai người bên này đã gợi lên hứng thú của Chu Hoài Cảnh, ông ta nổi hứng nhìn về phía Trần Gia Bảo, trong mắt xẹt qua một tia cuồng nhiệt, nhìn như có vẻ vô ý nói: “Ngọc Nghi, cậu nói xem Trần Gia Bảo có thể trị khỏi bệnh lão hóa của cô Phạm Mai không?”

Kiều Ngọc Nghi hơi suy nghĩ, cười nói: “Tuy y thuật của Trần Gia Bảo rất cao minh, nhưng loại tình huống lão hóa thế này đúng thật là chuyện thường tình, trước mắt về mặt y học thì vẫn chưa có cách tốt nào để ngăn cản thậm chí là nghịch chuyển sự lão hóa của con người, nên tôi thấy khả năng Trần Gia Bảo có thể trị khỏi là rất nhỏ, gần như không có.”

Chu Hoài Cảnh gật gật đầu, nhưng trên mặt lại có vẻ thất vọng khó có thể che giấu được.

Rất nhanh trong hội trường có không ít bác sĩ đông y đến tham gia cuộc thi đã bắt đầu liên miên không dứt mà tới bắt mạch khám bệnh cho Phạm Mai, Phạm Mai cũng rất phối hợp, cho dù là bắt mạch hay hỏi bệnh cô ấy đều trả lời đúng sự thật.

Nhưng không ngoại lệ, tất cả mọi người ngay cả Hứa Mỹ Hòa, Lục Tuyết Kha, Đoạn Hạo đều là tay không mà về, từng người đều nhíu chặt mày, rõ ràng là đã bó tay hết cách.



Dù sao bọn họ chỉ là bác sĩ đông y chứ không phải thần tiên, chứng bệnh lão hóa bọn họ thật sự không có cách nào chữa khỏi được.

Tuy Phạm Mai thất vọng nhưng trên môi vẫn luôn nở nụ cười, dường như đã rất quen với cảnh tượng thế này rồi.

“Bác sĩ Bảo, cậu lên khám cho cô Mai thử đi.”

Đột nhiên Lục Chí đông nói với Trần Gia Bảo mang dáng vẻ thong dong mà ngồi một bên từ nãy giờ.

Phạm Mai có thể cảm nhận được, Lục Chí Đông dường như đang tràn đầy mong đợi đối với Trần Gia Bảo, khiến ánh mắt cô khi nhìn về phía Trần Gia Bảo không khỏi cũng tràn đầy tò mò.

Trần Gia Bảo đứng dậy, thong dong mà đi về phía vị trí giám khảo.

Phạm Mai đánh giá Trần Gia Bảo từ trên xuống dưới, chỉ thấy tuổi tác Trần Gia Bảo còn rất nhỏ, tuyệt đối chưa qua 20 tuổi, dù ở trong đám bác sĩ đông y cùng lứa thì tuổi tác chắc cũng là nhỏ nhất, ngoài ra, Trần Gia Bảo không mặc áo blouse trắng, ở trong đám bác sĩ chính quy thì nhìn có vẻ nổi bật.

‘Tuổi tác nhỏ, nói rõ quá trình chữa bệnh còn ít, nhất là ở phương diện đông y, càng là cần sự tích lũy của tuổi tác cùng kinh nghiệm, ngoài ra không mặc áo blouse trắng chứng tỏ con người Trần Gia Bảo rất tùy hứng, hơn nữa còn không xem trọng cuộc thi đông y này mấy, người như vậy, có khả năng trị khỏi bệnh của mình sao?’ Trong lòng Phạm Mai vừa nghĩ như vậy liền không nhịn được có hơi thất vọng.

Rất nhanh Trần Gia Bảo liền đi tới trước mặt Phạm Mai.

“Cô Mai, cậu ấy là Trần Gia Bảo, trong cuộc thi đông y này, thành tích của cậu ấy dẫn đầu rất xa so với người khác, nếu nói nơi này có người có thể trị khỏi bệnh cho cô, vậy tuyệt đối là Trần Gia Bảo chứ không ai khác.” Lục Chí Đông giới thiệu Trần Gia Bảo cho Phạm Mai, sau đó vỗ vỗ vai Trần Gia Bảo, cười nghiền ngẫm nói: “Bác sĩ Bảo, tất cả mọi người đều đã toàn quân bị diệt, cậu là hi vọng cuối cùng rồi đó…”

Nói đến đây, tròng mắt Lục Chí Đông hơi xoay chuyển, nói nhỏ bên tai Trần Gia Bảo: “Chỉ cần cậu có thể trị khỏi bệnh của cô Mai, thì sau này chắc chắn sẽ có lợi lớn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play