“Tôi cũng cảm thấy vậy, mà nói ra thì tôi còn tưởng rằng trận đấu thứ ba này cuối cùng vẫn để cho Trần Gia Bảo chiếm hết nổi bật, không ngờ người đầu tiên đứng ra nói đáp án lại là Đoạn Hạo.”

“Còn không phải sao? Bây giờ nghĩ lại, ngoại trừ Trần Gia Bảo ra thì y thuật của Đoạn Hạo cũng rất lợi hại.”

Nghe được sự khẳng định của mọi người xung quanh, trong lòng Đoạn Hạo rất đắc ý, cuối cùng thì trong cuộc thi đấu đông y với Trần Gia Bảo này, anh ta vẫn có thể giành thắng được một ván.

Nhưng ngoài dự đoán của Đoạn Hạo là, sau khi Lục Chí Đông và Phạm Mai nhìn nhau một cái, lại nói:”Bệnh của cô Mai đúng là rất giống hội chứng lão hóa sớm, nhưng không phải.”

“Cái gì? Điều…điều này sao có thể được?” Nụ cười bên môi của Đoạn Hạo phút chốc liền cương cứng, vội vàng sốt ruột hỏi.

Lục Chí Đông giải thích nói: “Lúc vừa bắt đầu, tôi cũng cho rằng là hội chứng lão hóa sớm, nhưng hội chứng lão hóa sớm là do thói quen sống không khỏe mạnh cùng với áp lực tâm lý quá độ gây nên, nếu phối hợp trị liệu đúng là có thể trị hết được. Nhưng điều kiện gia đình của cô Mai rất tốt, cho dù là thói quen sinh hoạt hay trạng thái tâm lý đều rất khỏe mạnh, quan trọng nhất là trong ba năm này, bệnh viện dựa theo hội chứng lão hóa sớm trị liệu cho cô Mai, chẳng những không có chút tác dụng nào mà ngược lại còn làm quá trình lão hóa của cô ấy càng tăng nhanh hơn.”

Mọi người bừng tỉnh ra.

“Thì ra không phải hội chứng lão hóa sớm à, nói cũng đúng, nếu là hội chứng lão hóa sớm thì trong ba năm này đã sớm chữa khỏi rồi, càng sẽ không bị hội trưởng Đông và phó viện trưởng Bách đem thành bệnh hiểm nghèo mà khảo nghiệm chúng ta.”

“Nói cũng phải, vốn tôi còn tưởng là lão hóa sớm, may mà Đoạn Hạo giành nói trước nếu không tôi chính là người mất mặt rồi.”

Sau khi Đoạn Hạo thất vọng ngồi xuống thì trong lòng lại dâng lên một cơn bực bội, vốn tưởng trận đấu này có thể đè được Trần Gia Bảo một đầu, nào ngờ lại thành mất mặt trước đám đông.



Ở nơi không xa, Tần Thi Vân đồng tình nói: “Cô gái Phạm Mai này thật đáng thương quá, nếu em đột nhiên cũng trở thành bộ dáng già nua thế này, chắc em muốn tự sát luôn rồi, mong rằng anh rể có thể chữa được bệnh cho cô ấy.”

Tần Ly Nguyệt nắm lấy tay cô ấy, cười an ủi nói: “Yên tâm đi, anh rể em có y thuật vô song, tuyệt đối có thể trị hết bệnh của cô ấy.”

“Hừ!”

Đột nhiên bên cạnh truyền đến thanh âm khinh thường của Lục Hán Dương nói: “Vừa nãy mấy người cũng nghe thấy rồi, Phạm Mai căn bản không phải bị bệnh lão hóa sớm, mà là thật sự già trước tuổi, nếu ngay cả loại bệnh này cũng có thể trị khỏi, vậy chẳng phải Trần Gia Bảo liền có thể khiến người khác trẻ lại sao? Trần Gia Bảo cũng không phải thần tiên, sao có thể làm được?”

Sắc mặt Tần Thi Vân thay đổi, mạnh mẽ hừ một tiếng: “Ăn nói bậy bạ, trên đời này có rất nhiều thứ anh không thể hiểu được, anh tưởng rằng người khác làm không được thì anh rể tôi cũng sẽ làm không được sao? Anh có dám cược với tôi không, nếu anh rể tôi có thể trị khỏi bệnh của cô ấy thì sao?”

Lục Hán Dương sững người, trong lòng có hơi nghi ngờ, dù sao từ khi biết Trần Gia Bảo đến nay thì Trần Gia Bảo đã sáng tạo ra không ít việc không thể tưởng tượng được, nhất là tối qua anh ta còn tìm hiểu được từ chỗ Lục Bảo Ngọc, Trần Gia Bảo thật sự hoàn toàn xứng đáng là một thần y, tuy bệnh lão hóa của Phạm Mai có hơi không tưởng tượng được, nhưng không sợ điều chắc chắn chỉ sợ cái lỡ như, nói không chừng Trần Gia Bảo thật sự chữa khỏi thì sao?

Nghĩ tới đây trong lòng Lục Hán Dương liền có ý muốn chùn bước, nhất thời không dám tiếp lời của Tần Thi Vân.

“Hừ hừ, sao? Sợ rồi chứ gì? Là ai vừa nãy nói chắc nịch rằng anh rể tôi không chữa khỏi được cho Phạm Mai vậy? Sao vừa chớp mắt liền không dám cược với tôi nữa rồi? Thì ra đường đường là Lục Hán Dương cậu cả nhà họ Lục cũng chỉ là một tên giỏi nói phét, chậc chậc, nếu đều người khác biết được, thì thanh danh một đời của nhà họ Lục mấy người đều tan thành mây khói rồi, chị Bảo Ngọc, em nhắc chị một ý kiến quý báu, sau này đừng ra ngoài cùng Lục Hán Dương nữa, để bớt làm mất mặt nhà họ Lục các chị.” Tần Thi Vân cười đắc ý nói.

Lục Hán Dương tốt xấu gì cũng là cậu cả nhà họ Lục, đã lúc nào bị người khác khinh thường như vậy chứ, hơn nữa còn là một cô gái? Bị Tần Thi Vấn kích như vậy, Lục Hán Dương nóng đầu liền cắn răng nói: “Cược thì cược, một tỉ bảy trăm năm chục triệu, nếu Trần Gia Bảo trị hết được bệnh lão hóa của Phạm Mai thì coi như tôi thua, tôi cho cô một tỉ bảy trăm năm mươi triệu, ngược lại, nếu Trần Gia Bảo không trị hết được, vậy cô đưa tôi một tỉ bảy trăm năm mươi triệu, thế nào, cược không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play