Tuy rằng đang oán thán Tần Thi Vân, nhưng rất rõ ràng khóe miệng của Tần Ly Nguyệt cũng nổi lên ý cười, nét mặt tràn đầy vui vẻ cùng tự hào.

Lúc này Tần Thi Vân mới phản ứng lại, đáng yêu lè lè lưỡi, sau đó nhìn về phía Trần Gia Bảo, trong mắt tràn đầy ái mộ nói: “Người ta vốn đâu nói sai, anh rể rất lợi hại mà.”

Lục Chí Đông tiếp tục tuyên bố: “Đoạn Hạo 130 điểm, Hứa Mỹ Hòa 130 điểm, Lục Tuyết Kha 130 điểm.”

Trong trận đấu ngày hôm qua, ba người đều là chữa trị được 4 bệnh nhân như nhau, đã là người có số điểm cao nhất sau Trần Gia Bảo, nhưng so với 150 điểm của Trần Gia Bảo, thì cho dù là cảnh tượng hay sức chấn động cũng đều kém hơn rất nhiều, nên cho dù mọi người rất bội phục thì cũng không khiếp sợ như lúc công bố điểm số của Trần Gia Bảo lúc nãy.

Lục Tuyết Kha cắn nhẹ môi dưới, bất lực nói: “Không ngờ lại kém hơn Trần Gia Bảo 20 điểm, lại cộng thêm sự chênh lệch của trận thi đầu, đã chênh nhau tổng cộng 30 điểm rồi, thì ra sự chênh lệch giữa chúng ta với Trần Gia Bảo lại lớn như vậy.”

Hứa Mỹ Hòa thở dài một hơi, lắc đầu cười khổ nói: “Thật ra, đây là vì có quy tắc cuộc thi bó buộc, nếu không cậu nghĩ xem, nếu không có quy tắc điểm cao nhất là 150 điểm, thì với biểu hiện kinh khủng của Gia Bảo hôm qua, chỉ e là anh ấy đã dẫn đầu cách chúng ta mấy năm ánh sáng rồi.”

Lục Tuyết Kha sững sờ, vừa nghĩ lại thì phát hiện đúng là có chuyện như vậy, trong lòng cô ấy càng thêm chấn động, vô thức nhìn về hướng Trần Gia Bảo, trong mắt tỏa ra ánh sáng, cũng không biết là đang nghĩ gì.

Lục Chí Đông lại lần lượt công bố các điểm số còn lại ra, trên căn bản đều là dưới 100 điểm.

Tình hình hiện tại rất rõ ràng, người được đề cử lớn nhất cho giải quán quân ngoại trừ Trần Gia Bảo còn ai vào đây nữa, trong số nhiều người ở đây như vậy, cũng chỉ có ba người Hứa Mỹ Hòa, Lục Tuyết Kha và Đoạn Hạo mới có thể miễn cưỡng có năng lực đấu một trận.

Đương nhiên, cũng chỉ là ‘miễn cưỡng’ đấu một trận mà thôi.

Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy kỳ quái là, Đoạn Hạo vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn lấy được giải quán quân của cuộc thi đông y sau khi nghe thấy Trần Gia Bảo được nhiều điểm như vậy xong lại không thèm để ý chút nào, mà thậm chí trên mặt còn có vẻ khinh thường.

Lục Chí Đông hơi hơi chau mày, trong lòng cứ cảm thấy có hơi không đúng lắm, nhưng không đúng chỗ nào thì ông ta lại không nghĩ ra được, sau khi công bố điểm số xong, Lục Chí Đông liền hơi hơi vỗ bộ râu trắng của mình, cười ha ha nói: “Hai trận đấu trước mọi người đều có biểu hiện rất tốt, vượt qua tưởng tượng của chúng tôi.”



Lập tức có không ít người ở bên dưới đều đỏ mặt, có hơi lúng túng, dù sao thì có không ít người ở trận đấu thứ hai ngay cả một bệnh nhân cũng không có để trị.

Lục Chí Đông làm như không thấy, tiếp tục cười nói: “Bây giờ, trận đấu thứ ba chính thức bắt đầu.”

Tất cả mọi người ở đó bao gồm Trần Gia Bảo đều phấn chấn tinh thần.

Trận đấu thứ ba quyết định thắng thua chung cuộc, cuối cùng cũng bắt đầu rồi!

Mọi người đều rất tò mò trong trận đấu thứ ba này, rốt cuộc là thi thố nội dung gì.

Lục Chí Đông dường như đều biết mọi người đang nghĩ gì, liền cười nói: “Trận thi đấu đầu tiên là thi viết về tri thức lý luận đông y, trận thứ hai là là một cuộc khám bệnh bình thường, đây đều là kinh nghiệm và tri thức mà sau này trong quá trình làm việc mọi sẽ thường gặp phải và cần vận dụng vào, nhưng, ngoài những điều đó, thì trong quá trình khám chữa bệnh của mọi người sẽ còn gặp phải một loại tình huống, đó chính là bệnh hiểm nghèo, loại bệnh này vẫn luôn bám lấy người bệnh nhiều năm, vả lại còn tiêu phí hơn phân nửa gia sản cũng không chữa hết được.”

“Vì vậy, một bác sĩ tốt chân chính, tất nhiên sẽ gặp phải bệnh hiểm nghèo, và tất nhiên cũng có thể vận dụng hết những cách chữa trị mà mình đã học như phương tễ, hay châm cứu, hay massage Tuina, hay đạo dẫn…vân vân, để chữa trị bệnh hiểm nghèo.”

“Vì vậy, trận đấu thứ ba, chính là chữa trị bệnh hiểm nghèo!”

Bệnh hiểm nghèo?

Mọi người đều sững sờ, sau đó tất cả đều vô thức đều nhìn về phía Trần Gia Bảo, dù sao thì nội dung trong trận thi đấu đầu tiên của Trần Gia Bảo chính là về bệnh hiểm nghèo.

Dường như nhìn thấy vẻ mặt của tất cả mọi người, Lục Chí Đông liền cười giải thích: “Cuộc thi lần này không phải thi viết, mà là chân chính khám bệnh chữa trị, chúng tôi đã tuyển chọn trong toàn tỉnh ra ba người tình nguyện có mắc bệnh hiểm nghèo, ai có thể trị hết bệnh của ba người này, vậy người đó chính là người chiến thắng của trận đấu thứ ba này!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play