Trần Gia Bảo gật gật đầu, đi về phía vị trí của mình.

Lục Tuyết Kha nhìn bóng dáng của Trần Gia Bảo, tuy hơi bĩu môi hừ một tiếng nhưng trên vẻ mặt cũng có một chút vui mừng, nói: “Rõ ràng khiến mọi người đợi lâu như vậy, vậy mà lại còn xuất hiện một cách huênh hoang như thế, hừ hừ, Trần Gia Bảo thật đúng là làm giá.”

Hứa Mỹ Hòa yên lặng cười cười.

Nói đến Đoạn Hạo sau khi âm thầm lui ra ngoài, bèn đến một hơi hẻo lánh, cảnh giác nhìn trái nhìn phải, sau khi xác nhận không có ai liền lấy điện thoại ra gọi cho Phượng Mạc Hàn, sốt ruột nói: “Anh Hàn, đây rốt cuộc là chuyện gì, chẳng phải anh nói lần này Trần Gia Bảo sẽ chết không có chỗ chôn sao, nhưng bây giờ anh ta lại xuất hiện rồi, hơn nữa vẫn huênh hoang như ngày nào…”

Đoạn Hạo còn chưa nói xong, đột nhiên, đầu bên kia điện thoại Phượng Mạc Hàn nói một câu, khiến sắc mặt Đoạn Hạo lập tức cương cứng, thậm chí trong mắt còn xẹt qua vẻ sợ hãi.

Đột nhiên gió lạnh thổi qua, Đoạn Hạo sực tỉnh lại, sắc mặt anh ta xanh mét, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy nói: “Anh Hàn, vậy bây giờ phải làm sao, Trần Gia Bảo là người kế thừa ‘Thiên Hành Cửu Châm’, có anh ta tham gia cuộc đấu đông y, thì vị trí quán quân và ‘nấm linh chi’ trăm phần trăm sẽ thuộc về anh ta…ừm, được, tôi biết rồi, nếu anh Hàn đã có sắp xếp thì tôi yên tâm rồi, tôi nhất định sẽ làm theo những gì anh Hàn phân phó.”

Sau khi cúp điện thoại, Đoạn Hạo thu lại cảm xúc, một lần nữa bước vào hội trường, vừa ngồi xuống liền vô thức nhìn Trần Gia Bảo đang ngồi ở vị trí cuối cùng một cái, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Ngay vừa nãy, trong lúc anh ta nói chuyện điện thoại cùng Phượng Mạc Hàn, thì từ trong miệng Phượng Mạc Hàn biết được người độc của Quỷ Y Môn và Kongamato đều bị thực lực mang tính áp đảo của Trần Gia Bảo nghiền ép, thậm chí ngay cả khói độc do Quỷ Y Môn tự chế ra cũng không cách nào khiến Trần Gia Bảo bị thương được.

Sau khi Đoạn Hạo biết được chân tướng, thì có thể đoán được trong lòng anh ta khiếp sợ tới mức nào, giờ này anh ta cảm thấy có một điều may mắn, đó là Trần Gia Bảo không biết anh ta có quan hệ với Quỷ Y Môn, nếu không anh có ta có thể sống được tới ngày mai hay không còn không biết.

Đương nhiên Đoạn Hạo không biết là Trần Gia Bảo đã nắm rõ chuyện này như lòng bàn tay, có điều trong mắt Trần Gia Bảo, anh ta chỉ nhỏ bé như một con kiến, chỉ cần nhớ tới thì muốn giết lúc nào cũng được, không cần vội vào lúc này!



Đoạn Hạo thu tầm mắt từ trên người Trần Gia Bảo về, hít sâu một hơi khiến bản thân bình tĩnh lại, sau đó cười lạnh trong lòng nói: “Trần Gia Bảo, cho dù mày có võ công đỉnh cấp, y thuật vô song thì sao chứ, quán quân của cuộc thi đông y này, mày đừng hòng đạt được!”

Nhớ tới những sắp xếp Phượng Mạc Hàn nói qua điện thoại, Đoạn Hạo liền cười lạnh hai tiếng.

Lúc này, Lục Chí Đông nhìn quanh một vòng, ‘ha ha’ cười nói: “Được rồi, lúc này mọi người đã tới đủ, bây giờ tôi sẽ công bố điểm số của trận đấu thứ hai.”

Tất cả đều dồn dập phấn chấn tinh thần, nhưng mọi người cũng đều biết người có điểm cao nhất chắc chắn là Trần Gia Bảo.

Trong ánh mắt tràn đầy căng thẳng hoặc chờ mong của mọi người, Lục Chí Đông ‘ha ha’ cười lên: “Xem xét thấy tình huống đặc biệt của trận đấu thứ hai ngày hôm qua, đại đa số bệnh nhân đều bị Trần Gia Bảo chữa trị, hơn nữa có một số thí sinh ngay cả một bệnh nhân cũng không có, vì công bằng, mấy người chúng tôi thương lượng, quyết định cao nhất là 150 điểm, chữa cho một bệnh nhân được 90 điểm, sau đó mỗi lần chữa thêm được một người liền cộng thêm 10 điểm, còn về những thí sinh không có bệnh nhân để chữa thì cho 50 điểm làm điểm cơ bản.”

Những người bên dưới đều đưa mắt nhìn nhau, hôm qua đại đa số bệnh nhân đều bị Trần Gia Bảo giành mất, trong số bọn họ có không ít người không có bệnh nhân để trị, vốn tưởng sẽ bị 0 điểm, ai ngờ còn có thể ngồi không hưởng 50 điểm, nên đều không có ý kiến gì.

Lục Chí Đông nhìn quanh một vòng, thấy không có ai có ý kiến mới cười công bố: “Trần Gia Bảo, 150 điểm.”

Tuy mọi người đã nghĩ tới kết quả này, nhưng sau khi nghe thấy Trần Gia Bảo được 150 điểm thì vẫn không nhịn được mà nổi lên từng trận cảm thán!

Tần Thi Vân càng vui tới mức nhảy lên, hoan hô nói: “Anh rể thật tuyệt vời, trực tiếp được tròn điểm.”

Tần Ly Nguyệt lập tức kéo cô ấy ngồi xuống, nói: “Nơi này nhiều người như vậy, tốt xấu gì em cũng là cô hai nhà họ Tần, chú ý hình tượng chút đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play