Đoạn Hạo hoàn toàn không phản bác được, cười khổ nói: “Vậy nấm linh chi, chẳng phải chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Gia Bảo bỏ vào túi hay sao?”

Tuy Đoạn Hạo rất ngông cuồng, nhưng vẫn chưa ngông cuồng tới mức tự tin nói mình có thể thắng được người kế thừa ‘Thiên Hành Cửu Châm’.

Dù sao, ‘Thiên Hành Cửu Châm’ cũng có quá nhiều truyền thuyết!

“Không, nấm linh chi là của tôi, ‘Thiên Hành Cửu Châm’ cũng là của tôi!” Phượng Mạc Hàn tự tin nâng tay, trong mắt xẹt qua ánh sáng lạnh, nói: “Lần này tôi đến tỉnh thành có đem theo tinh nhuệ chân chính của Quỷ Y Môn, ngày mai, tôi sẽ dẫn người bắn tỉa giết Trần Gia Bảo, cả trận đấu đông y này, còn ai có thể là đối thủ của cậu chứ?”

Đoạn Hạo sững sờ, sau đó liền cực kỳ vui mừng!

Cùng lúc này, trong bóng tối bên ngoài biệt thự, một bóng hình thoăn thoắt thon thả âm thầm rời khỏi từ trong màn đêm, lên xuống mấy cái liền né được hết tất cả bảo vệ và camera, xuyên qua sân vườn, đi đến một nơi an toàn không một bóng người.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt diễm điên đảo chúng sinh của Xích Luyện.

Cô cầm điện thoại lên gọi đi, nói: “Ông chủ, anh đoán quả nhiên không sai, Đoạn Hạo đúng thật có vấn đề, hơn nữa tôi còn thám thính được bất ngờ ngoài ý muốn, phát hiện được cứ điểm của Quỷ Y Môn ở tỉnh thành.”

Thì ra vào lúc thi đấu hồi chiều, trong lúc khiếp sợ Đoạn Hạo đã nói lộ ra chữ ‘Quỷ Y Môn’, Trần Gia Bảo có thính lực cực kỳ mạnh, đã sớm để ý tới rồi, đợi kết thúc cuộc thi Trần Gia Bảo liền để Xích Luyện theo dõi hành tung của Đoạn Hạo, quả nhiên liền phát hiện ra vấn đề.

“Ừm, anh ta không phát hiện ra em, được, vậy em quay về trước.” Sau khi Xích Luyện cúp điện thoại, quay người nhìn một cái về phía biệt thự, trong mắt tràn đầy sát khí, sau đó liền xoay người phóng khoáng rời đi.

Sáng sớm hôm sau, trên trời vẫn giăng đầy mây đen như cũ, khiến người ta cứ có một loại cảm giác bị đè nén.

Một chiếc Bentley màu xám bạc đang lái về hướng bệnh viện trung tâm tỉnh để đi tham gia trận đấu cuối cùng của cuộc thi đấu đông y.



Trong xe chỉ có hai người, Trần Gia Bảo và Xích Luyện.

Còn về đám người Tần Ly Nguyệt, Trần Gia Bảo đã bảo bọn họ tự mình đi đến bệnh viện trung tâm tỉnh rồi.

“Ông chủ, tại sao tối qua chúng ta không trực tiếp giết qua để chiếm lấy thế mạnh trước?” Xích Luyện vừa lái xe vừa cảm thấy kỳ quái mà hỏi, bởi vì cái này không giống với tác phong làm việc của Trần Gia Bảo.

Khóe môi Trần Gia Bảo hiện lên nụ cười bất lực, không khỏi nhớ lại tình hình tối qua, hai người đẹp tuyệt sắc Tần Ly Nguyệt và Lục Bảo Ngọc đều như có như không mà tranh sủng trước mặt anh, cứ liên tục kéo anh đi ăn cơm, dạo phố, xem phim, có hai vị nữ thần đẹp nhất tỉnh thành chủ động lấy lòng, Trần Gia Bảo thật sự không có tâm trạng đi làm cái vụ ‘đêm trăng lạnh lẽo thích hợp giết người’ gì đó.

Dù sao, thời buổi hiện nay, chỉ có người đẹp và rượu ngon là không thể cô phụ.

Không dễ gì mới dạo phố xong, Lục Bảo Ngọc dường như lo Tần Ly Nguyệt đến trước được trước, nên cố ý thuê một phòng tổng thống ở khách sạn năm sao, kéo Trần Gia Bảo và Tần Ly Nguyệt cùng nhau ở lại, để Trần Gia Bảo trái ôm phải ấp, chân chính thể nghiệm cảm giác thực thụ của tổng thống.

Chỉ là Trần Gia Bảo không hề ăn hai người họ, dù sao Tần Ly Nguyệt hay Lục Bảo Ngọc đều là một trong những người phụ nữ ưu tú nhất thời giờ, vậy nên lần đầu không thể quá qua loa, nếu không sẽ để lại tiếc nuối.

Thế này ngược lại lại khổ cho Trần Gia Bảo, ôm hai người đẹp tuyệt sắc lại chỉ được nhìn không được ăn, trong lòng khó trách khỏi cảm thấy đáng tiếc.

Bỗng nhiên Xích Luyện đột ngột đạp chân phanh, đem Trần Gia Bảo kéo ra khỏi ký ức lúc tối.

“Ông chủ, có vấn đề.”

Thanh âm của Xích Luyện có một tia ngưng trọng, ở đằng trước cách Bentley không xa, có một bà cụ đang ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, xung quanh có mười mấy người đi đi lại lại, nhưng lại chẳng có một người dám đi lên đỡ bà cụ dậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play