“Ồ? Trong lứa bác sĩ đông y trẻ của tỉnh Hòa Bình không ngờ vẫn còn có người có thể áp đảo cậu về mặt y thuật, tôi có hứng thú rồi đấy, anh ta tên gì?” Phượng Mạc Hàn nổi lên hứng thú, tuy vừa rồi anh ta hạ thấp Đoạn Hạo, nhưng trong lòng anh ta cũng rõ, trên con đường y học, Đoạn Hạo xuất thân danh môn, đúng là có bản lĩnh thật, nếu không anh ta cũng sẽ không đặt nhiều hi vọng vào Đoạn Hạo, bảo Đoạn Hạo thắng cuộc thi để đêm nấm linh chi về.

“Anh ta tên Trần Gia Bảo.” Đoạn Hạo cắn răng nói.

“Cái gì? Trần Gia Bảo.”

Phượng Mạc Hàn giật mình, ‘phịch’ một tiếng đứng dậy khỏi ghế, rượu vang trong tay suýt nữa thì bị hất đổ ra ngoài.

Đoạn Hạo bị dọa sợ, cũng đứng dậy theo, cẩn thận từng tí hỏi: “Anh Hàn, anh….anh quen Trần Gia Bảo?”

Phượng Mạc Hàn hít sâu một hơi ngồi xuống, thu lại cảm xúc, khóe miệng lại lần nữa vẽ ra nụ cười, hỏi: “Nói xem, ở trận đấu chiều hôm nay anh ta đã nghiền ép cậu như thế nào.”

“Vâng.” Tuy Đoạn Hạo cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không hỏi nhiều, ngồi xuống rồi nói: “Trận đầu là thi viết, bài thi 100 điểm, tôi được tròn điểm.”

“Vậy đúng là rất lợi hại, thế mà lại được tròn điểm, vậy sao anh ta có thể áp đảo cậu được?” Phượng Mạc Hàn hơi ngây ra, trong lòng tràn đầy tò mò.

“Bởi vì, anh ta được 110 điểm.” Đoạn Hạo cười khổ một tiếng, tiếp tục nói: “Hơn nữa càng đáng sợ hơn là, tất cả mọi người ở đó đều không cảm thấy bất mãn, vả lại còn cho rằng đây là điều tất nhiên.”

“Cái gì? Bài thi 100 điểm, anh ta thi được tới 110 điểm?” Phượng Mạc Hàn kinh ngạc.

Đoạn Hạo gật gật đầu, nói lại một lần về ba loại bệnh hiểm nghèo kia, Phượng Mạc Hàn càng nghe càng kinh ngạc, nhất là khi nghe Trần Gia Bảo có thể giải được ‘xà cổ’, thì càng nhíu chặt mày, trong mắt xẹt qua một tia sáng nghiền ngẫm.

Đoạn Hạo lại đem tình huống của trận đấu thứ hai nói xong, cuối cùng lại cười khổ nói: “Anh Hàn, anh nói xem, tôi gặp phải một đối thủ giỏi tới mức vượt ngoài sức tưởng tượng như vậy, nên đối với trận đấu thứ ba, tôi chẳng có một chút nắm chắc nào rằng mình sẽ thắng, ngoại trừ tìm anh giúp đỡ, thật sự không còn cách nào khác nữa rồi.”



Phượng Mạc Hàn im lặng một lúc, đột nhiên mở miệng nói: “Cậu làm tốt lắm, trước đó chẳng phải cậu hỏi tôi có quen Trần Gia Bảo hay không sao? Tôi nói thật với cậu, mục đích chủ yếu mà tôi đến tỉnh thành lần này, chính là vì Trần Gia Bảo.”

“Hả!”

Đoạn Hạo giật thót, khiếp sợ nói: “Lẽ nào…lẽ nào Trần Gia Bảo cũng là cấp cao ở Quỷ Y Môn chúng ta?”

“Không phải.” Phượng Mạc Hàn lắc đầu phủ nhận, thấy thế Đoạn Hạo mới thở phào một hơi, sau đó trong lòng lại tràn đầy nghi ngờ.

Hai mắt Phượng Mạc Hàn tràn đầy vẻ ác liệt, ước lượng Đoạn Hạo từ trên xuống dưới, đợi khi trong lòng Đoạn Hạo rét run rồi mới cười nói: “Trong lòng tôi rất rõ, cậu muốn vào Quỷ Y Môn là vì muốn học được ‘Quỷ Y Thập Tam Châm’, nhưng trên thế giới này vẫn còn một bộ châm pháp, so về độ huyền diệu thì còn vượt xa ‘Quỷ Y Thập Tam Châm’, tôi nghĩ không cần tôi nói chắc cậu cũng đã nghe qua tên của bộ châm pháp đó.”

“Tôi biết.” Đoạn Hạo lập tức nói: “Cái anh Hàn nói đến chắc là ‘Thiên Hành Cửu Châm’, nghe nói bộ châm pháp này có thể cứu người chết thành người sống, khiến xương cốt mọc thịt trở lại, được xưng là đệ nhất châm pháp từ trước tới nay, nhưng cái này thì liên quan gì tới Trần Gia Bảo?”

Phượng Mạc Hàn cười cười, bưng ly rượu vang lên, uống một ngụm rượu vang nói: “Bởi vì Trần Phi Vũ là người kế thừa ‘Thiên Hành Cửu Châm’!”

“Cái gì?”

Đoạn Hạo khiếp sợ, triệt để khiếp sợ rồi, châm pháp đệ nhất Việt Nam ‘Thiên Hành Cửu Châm’ có thể khiến trời đất rung chuyển, quỷ thần khiếp sợ trong truyền thuyết, vậy mà lại thật sự có người kế thừa, đã vậy người kế thừa lại còn là Trần Gia Bảo?

“Đệt!”

Đoạn Hạo ‘phịch’ một tiếng đứng dậy, trong lúc chấn động nhịn không được nói tục.

Phượng Mạc Hàn hơi hơi cười nói: “Cho nên nói, cậu thua bởi người kế thừa ‘Thiên Hành Cửu Châm’, thật đúng là thua không oan chút nào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play