Đương nhiên, trừ Đoàn Hạo ra.

Tuy Đoàn Hạo ngồi tại chỗ không nói gì, nhưng trên vẻ mặt thỉnh thoảng lại hiện lên ánh sáng u ám bén nhọn.

Cách đó không xa, Tần Ly Nguyệt đầy kiêu ngạo vui sướng cười nói: “Mới vòng thi đầu mà ánh sáng của anh Gia Bảo đã bắn ra bốn phía, làm cho tất cả mọi người ở đây không theo kịp, quả nhiên anh là người ưu tú nhất.”

Lục Bảo Ngọc ý vị thâm trường cười nói: “Cho dù là ở thời đại nào cũng luôn có một người như vậy, có thể vượt lên đứng trên tất cả các thiên tài, cho dù người khác có kinh tài tuyệt diễm ra sao thì cũng bị đè ép thấp xuống một cái đầu, tôi có linh cảm Phi Vũ chính là người như vậy!”

Tần Ly Nguyệt gật đầu, cùng Lục Bảo Ngọc hiếm có nhìn nhau cùng cười.

“Hừ!”

Lục Hán Dương hừ khẽ biểu đạt bất mãn của anh ta.

Đồng thời, một ông lão mặc áo cách tân màu đen ngồi ở trước mặt bọn họ, ông ta tên là Chu Kính Vân, là Hội trưởng câu lạc bộ thương nghiệp tỉnh Hòa Bình, mạng lưới giao thiệp của ông ta rộng khắp toàn tỉnh Hòa Bình, thậm chí có người nói phía sau ông ta vẫn có quan hệ tốt với những nhân vật lớn ở Hà Nội.

Nói chung, Chu Kính Vân tuyệt đối là một nhân vật lớn có thể hô mưa gọi gió trong giới thương nghiệp tỉnh thành, thậm chí ngay cả các dòng họ lớn trong tỉnh như Tần, Kiều, Lục, Trác cũng phải có ba phần tôn trọng với Chu Kính Vân.

“Ngọc Nghi, xem vẻ mặt của anh thì hình như có quen với bác sỹ trẻ tên Trần Gia Bảo kia à?”

Chu Kính Vân khá hứng thú hỏi.

Kiều Ngọc Nghi gật đầu cười nói: “Anh ta là bạn thân của con gái Phượng Hoa nhà tôi, hơn nữa chứng bệnh Alzheimer của cha tôi cũng là do Trần Gia Bảo chữa khỏi.”



“Hóa ra là anh ta.”

Chu Kính Vân bừng tỉnh đại ngộ cười nói: “Nếu như vậy thì tốt rồi, tôi thấy Trần Gia Bảo rất thú vị, muốn làm quen với anh ta, tối mai 8 giờ, tôi đặt một bàn tiệc ở khách sạn Huệ Phương, đến lúc đó nhờ anh đứng ra mời anh ta đến tham dự, không việc gì chứ?”

Rất hiển nhiên, Chu Kính Vân coi trọng y thuật của Trần Gia Bảo, muốn cùng vị thần y tương lai, à không thậm chí là hiện tại đã là thần y này giao lưu thật tốt.

Kiều Ngọc Nghi mừng rỡ, Chu Kính Vân là ông lớn số một số hai trong giới thương gia tỉnh Hòa Bình, thậm chí có thể nói câu lạc bộ thương mại tỉnh trong tay Chu Kính Vân quyết định hơn một nửa hướng nguồn vốn lưu động tư bản của tỉnh Hòa Bình, vì thế nên nhà họ Kiều đã sớm muốn móc nối quan hệ với Chu Kính Vân, đáng tiếc Chu Kính Vân là lão già thành tinh vẫn một mực duy trì khoảng cách với nhà họ Kiều, làm cho Kiều Ngọc Nghi hận đến ngứa răng.

‘Bây giờ cơ hội cuối cùng cũng đã đến, nếu như thông qua Trần Gia Bảo có thể đặt được quan hệ với Chu Kính Vân, vậy đối với sự phát triển của nhà họ Kiều sau này tuyệt đối là sự giúp đỡ lớn, trước kia mình nghĩ quả không sai Trần Gia Bảo thật đúng là ngôi sao may mắn của nhà chúng ta!’ Nghĩ đến đây, trên mặt Kiều Ngọc Nghi đỏ lên, luôn miệng đồng ý cười nói: “Không thành vấn đề không thành vấn đề, ông Chu yên tâm, 8 giờ tối mai nhất định tôi sẽ đưa theo Trần Gia Bảo đến đúng giờ!”

Sau khi nói xong, trong lòng Kiều Ngọc Nghi còn lén vui vẻ: ‘Tối mai tốt nhất là mang theo cả Phượng Hoa đi, nhân cơ hội này lộ mặt một lần trước đám người Chu Kính Vân, làm vậy trăm lợi mà không có một hại với sự phát triển của Phượng Hoa sau này trong giới kinh doanh.”

Tạm không nói đến mơ ước tương lai đẹp đẽ trong lòng Kiều Ngọc Nghi, Lục Vệ Đông chờ sau khi mọi người yên lặng thì cười nói: “Vòng đấu đầu tiên đã kết thúc tốt đẹp, hiện tại có thể bắt đầu vòng thứ hai rồi.”

Tinh thần mọi người lập tức chấn động, ngay sau đó, Trần Gia Bảo chỉ thấy có rất nhiều người đi vào từ cửa hội trường, có nam, nữ, già, trẻ, lớn, bé, nhìn đám người chen lấn xô đẩy thì rõ ràng phía bên ngoài có rất nhiều người.

Trần Gia Bảo liếc mắt một cái đã có thể nhận ra tất cả bọn họ đều là bệnh nhân!

“Thoáng một cái đã tìm được nhiều bệnh nhân như vậy, vòng đấu thứ hai, lẽ nào là kiểm tra điều trị lâm sàng?”

Trần Gia Bảo tò mò thầm nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play