Trần Gia Bảo tiếp tục cười nói: “Tuy bệnh ly hồn quỷ dị hiếm gặp, nhưng phương pháp trị liệu cũng không quá khó, dùng nhân sâm, răng động vật hóa thạch, xích phục linh mỗi thứ 3,75 gam, lấy một chén nước, sắc thành nửa chén, cho chén nước vào bột chu sa dùng ấm mỗi đêm trước khi đi ngủ, sau ba ngày, bệnh nhân tinh thần sảng khoái, hình ảnh giả cũng tự nhiên biến mất.”

Hóa ra là có chuyện như vậy!

Lúc này mọi người mới hoàn toàn hiểu được, không khỏi cảm thấy xấu hổ trong lòng, lại càng kính nể Trần Gia Bảo.

“Lợi hại lợi hại.”

Lục Tuyết Kha lắc đầu cười, than thở: “Ngay từ đầu tớ còn tưởng rằng chuyện kỳ bí, nào nghĩ đến hóa ra là bệnh ly hồn còn khó gặp hơn cả chuyện kỳ bí, khó trách ông nội và Phó viện trưởng Lục cho Trần Gia Bảo 110 điểm, một điểm cũng không thiệt.”

Hứa Mỹ Hòa cười không nói gì, nhưng trong mắt nhìn về phía Trần Gia Bảo đầy ước ao cùng ánh sáng khác thường.

Phía bên kia, sắc mặt Đoàn Hạo tái nhợt, nếu như nói chứng bệnh nan y thứ nhất, sau khi anh ta trầm tư suy nghĩ thì vẫn còn có xác suất rất nhỏ có thể nghĩ ra được câu trả lời chính xác, như vậy đề bài thứ hai này căn bản là không có bất kỳ khả năng nào!

“Lẽ nào, y thuật của mình thực sự không bằng Trần Gia Bảo? Không, mình không tin, còn có chứng bệnh nan y thứ ba nữa, đề thứ ba nhất định mình có thể giải được, từ đó hòa được một ván!”

Tâm thần Đoàn Hạo kích động, chứng bệnh nan y thứ ba đối với anh ta mà nói giống như một cọng rơm cứu mạng, phải vững vàng nắm lấy!

Lục Vệ Đông chờ sau khi mọi người thảo luận xong mới mở miệng cười nói: “Các vị, hai đề bệnh nan y trước, mọi người đã được nghe rồi, hơn nữa cũng đã được thấy y thuật cao thâm của bác sĩ Trần, tôi tin rằng trong số các người chắc chắn vẫn còn có người có thành kiến với điểm số 110 của bác sỹ Trần, nhưng không sao, bây giờ, tôi sẽ công bố chứng bệnh nan y thứ ba, nếu như có ai trong số các vị có câu trả lời chính xác, mặc kệ trước đó các vị được nhiều hay ít điểm, tôi đều sẽ trực tiếp đổi thành 110 điểm, cùng đoạt hạng nhất với bác sỹ Trần.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều ồ lên, sôi nổi hưng phấn.

Nhất là Đoàn Hạo, đôi mắt anh ta càng sáng ngời, coi đề bài thứ ba thành cơ hội khó có được!



Trần Gia Bảo ngồi ở phía dưới, quét mắt nhìn một vòng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thản nhiên.

Anh cũng không có ý khinh thường mọi người ở đây, nhưng mà Trần Gia Bảo tự tin rằng đề bệnh nan y thứ ba này tuyệt đối không phải học sinh Đông y của học viện chính phủ có thể điều trị.

Nguyên nhân rất đơn giản, đề bệnh nan y thứ ba này, căn bản không phải là bệnh, mà là cổ thuật của Miêu Cương thần bí!

Lúc này, Lục Vệ Đông đã bắt đầu đọc chứng bệnh của đề thứ ba: “Trong , có người mắc bệnh cả đầu phát sáng, nếu tay người khác chạm vào thì giống như lửa cháy vào người, hỏi nguyên nhân của loại bệnh này là gì, làm sao để điều trị?”

Dịch ra là, có một người đàn ông bị mắc bệnh, trên mặt và đầu ông ta phát ra ánh sáng, nếu như người khác đưa tay lại gần thì sẽ có cảm giác như phải bỏng, hỏi nguyên nhân xuất hiện loại bệnh này và cách điều trị?

Đầu tiên mọi người đều kinh ngạc, sau đó trong lòng đầy nghi hoặc, thậm chí ngay cả Đoàn Hạo trước đó trong lòng đầy tự tin cũng đều sững sờ.

Ca bệnh kỳ quái như này căn bản là bọn họ mới nghe lần đầu.

“Mỹ Hòa, rốt cuộc đây là bệnh gì, sao từ trước đến giờ tớ chưa từng được nghe qua nhỉ?”

Lục Tuyết Kha hoàn toàn nhụt chí, lần đầu tiên trong đời cô có loại cảm giác đả kích triệt để.

“Tớ cũng không biết.”

Hứa Mỹ Hòa thành thật lắc đầu sau đó tiếp tục nói: “Nhưng mà chắc chắn có một người biết, đó chính là anh Trần.”

Lục Tuyết Kha gật đầu than thở: “Mọi người đều là người trẻ tuổi, cũng đều học Đông y, vì sao mình Trần Gia Bảo lại xuất sắc như vậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play