Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều há hốc mồm, nghĩ giả thiết trước đó để bị gạt bỏ hết.

Ngay cả đám người Tần Ly Nguyệt không tinh thông y thuật ở bên cạnh cũng đều nghĩ đến bệnh này thực sự là mới nghe lần đầu, trong lòng đầy tò mò vội vàng muốn biết đây là bệnh gì?

“Mỹ Hòa, bệnh này thật sự là mình bó tay luôn rồi, cậu thấy thế nào?”

Lục Tuyết Kha cau mày nói, bây giờ cô hoàn toàn không có chút manh mối nào.

Dáng vẻ Hứa Mỹ Hòa trầm tư, một lúc sau, cô lắc đầu nói: “Tớ cũng không biết.”

Lục Tuyết Kha hoàn toàn nhụt chí nói: “Chứng bệnh nan y quỷ dị như vậy mà Trần Gia Bảo có thể viết ra câu trả lời chính xác, thật là người so với người khác làm người ta tức chết mà!”

Phía bên kia, Đoàn Hạo cũng nhíu chặt mày.

Ngay một phút trước, trong lòng anh ta còn đầy tự tin cho là mình có thể trả lời được, nhưng sau khi nghe xong đề bài, anh ta cũng trợn tròn mắt, trong lòng cũng nghĩ ra vài khả năng nhưng đều không ngoại lệ bị anh ta gạt bỏ.

“Đáng ghét, vậy mà mình lại bị làm khó ở đề mục khó như vậy, rốt cuộc là Trần Gia Bảo trả làm sao trả lời được?”

Trong lòng Đoàn Hạo tràn đầy khiếp sợ, bất tri bất giác đã coi Trần Gia Bảo là uy hiếp lớn nhất cho bản thân anh ta rồi.

Lục Vệ Đông thu hết phản ứng của mọi người vào trong mắt, ông ta cười đắc ý, đột nhiên nói: “Các vị chắc là không nghĩ ra đáp án nhỉ?”

Mọi người rối rít lắc đầu.

Đùa à, bọn họ cũng đâu phải thần tiên đâu, làm sao có thể giải quyết chứng bệnh hư hư thực thực kỳ dị thế này chứ?

Lục Vệ Đông cũng không lấy làm lạ, không, nghiêm túc mà nói thì phản ứng của mọi người đã nằm trong dự liệu của ông ta, ông ta cười nói: “Đã như vậy, bác sỹ Trần còn nhờ cậu giải thích, bệnh này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”



Chỉ một thoáng, ánh mắt của mọi người lần thứ hai nhìn về phía Trần Gia Bảo.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Trần Gia Bảo hờ hững đứng lên, nhưng anh nghĩ nếu cứ trực tiếp đứng lên rồi nói hết ra câu trả lời thì nhìn có vẻ hơi ngu, cho nên ho nhẹ hai tiếng, cười nói: “Chứng bệnh này tràn đầy tính gợi mở rất dễ bị ngộ nhận là chuyện kỳ bí hoặc ảo giác…”

Sau khi thấy mọi người đồng loạt gật đầu, Trần Gia Bảo cười khẽ tiếp tục nói: “Thực không dám giấu, lúc ban đầu, tôi còn cho là như thế, còn kém chút nữa là đã viết như vậy lên bài thi rồi.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười, đều nghĩ Trần Gia Bảo rất thành thật.

Trần Gia Bảo tiếp tục nói: “Nhưng tôi nghĩ lại thì lập tức bác bỏ ý nghĩ này, bởi vì cái này không phải là chuyện kỳ bí, càng không phải là ảo giác, mà là hồn phách hay nói chính xác hơn là hồn.”

“Hồn phách?”

Mọi người đồng loạt sửng sốt.

Hồn phách là kiến giải trong Đông y, cái gọi là “Gan chứa Hồn, Phổi chứa Phách”, mặc dù cái này là lý thuyết thông thường trong Đông y nhưng dù sao ‘Hồn phách’ quá hư vô mờ mịt, hơn nữa xã hội hiện đại lại phổ biển chủ nghĩa duy vật, cho nên dù mọi người đã đọc qua về nó nhưng cũng không quá quan tâm.

Trần Gia Bảo cười nói: “Sách cổ có nói, Phổi chứa Phách, Gan chứa Hồn, thân thể người khỏe mạnh thì lúc ngủ hồn quay về gan, như ca bệnh trong bài thi là bởi vì gan hư tà nhập, do đó hồn không về được, nên bệnh tên là ly hồn.”

Bệnh ly hồn?

Mọi người vừa bừng tỉnh đại ngộ vừa khiếp sợ.

Nói đúng ra thì không ít người ở đây đã nghe nói qua về cái tên ‘Bệnh ly hồn’, nhưng loại bệnh này quá mức ít ỏi, thậm chí có thể nói là trong mười ngàn người không có một người, cho nên tuy mọi người đều đã nghe qua nhưng đều chưa từng được thấy qua, tất nhiên cũng không biết bệnh chứng của ‘Bệnh ly hồn’ xảy ra như thế nào.

“Đương nhiên, chỉ biết bệnh chứng mà không biết điều trị ra sao thì không thể chân chính tự xưng là bác sỹ có bàn tay vàng được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play