Mấy người Tần Ly Nguyệt lập tức nhíu mày, tuy muốn cãi lại nhưng mọi người cũng biết Lục Hán Dương nói cũng có lý.
Trong hội trường, mấy người Lục Vệ Đông và Lữ Tùng Bách liếc nhìn
nhau, sau đó Lục Vệ Đông ho nhẹ hai tiếng nói: “Trần Gia Bảo: 110 điểm.”
“Cái gì? 110 điểm?”
Mọi người kinh sợ hoàn toàn rồi, điểm tuyệt đối của bài thi là 100
điểm, vậy mà Trần Gia Bảo lại được 110 điểm, không ít người đã hoài nghi bản thân nghe lộn.
Mọi người, bao gồm cả Tần Ly Nguyệt, Lục Bảo Ngọc cùng mấy người Hương Giang đều khiếp sợ.
Thậm chí ngay cả bản thân Trần Gia Bảo cũng đều cảm thấy rất kinh ngạc, ngay sau đó, khóe miệng Trần Gia Bảo lập tức nở nụ cười.
Lục Tuyết Kha che miệng hô lên sợ hãi, khó có thể tin nói: “Trời ạ,
Trần Gia Bảo được hẳn 110 điểm, cái này… cái này rốt cuộc là xảy ra
chuyện gì?”
Vốn cô còn nghĩ có phải có gì mờ ám không, nhưng gần như trong nháy
mắt cô lập tức bỏ đi ý nghĩ này, bằng vào hiểu biết của cô với ông nội
thì cô biết ông nội tuyệt đối không phải là người như vậy.
Trong toàn trường, khiếp sợ nhất chính là hai người Đoàn Hạo và Lục
Hán Dương, thậm chí trong lòng hai người còn ngập tràn lửa giận.
Đoàn Hạo bật đứng lên, cười lạnh nói: “Hội trưởng Lục, không phải bảo điểm tuyệt đối là 100 à, vì sao điểm của Trần Gia Bảo là 110? Tuy rằng
chúng tôi biết bằng vào nhân phẩm của Hội trưởng Lục thì cuộc thi đấu
Đông y này sẽ không tồn tại việc mờ ám, nhưng nếu Hội trưởng Lục không
thể cho mọi người chúng tôi một lời giải thích hợp lý thì chỉ e người
không biết sẽ đi nói lung tung ở sau lưng đấy.”
Tuy rằng anh ta luôn miệng nói không tin có điều mờ ám, nhưng trong tối ngoài sáng đều có ý chỉ trích.
Lục Tuyết Kha lập tức hung hăng lườm anh ta, nhưng Đoàn Hạo làm như không thấy.
Kiều Ngọc Nghi ngồi ở phía trước đám người Tần Ly Nguyệt cau mày cười khổ nói: “Bài thi 100 điểm có thể đưa lên thành 110 điểm, coi như là có gian lận thì cũng không cần làm trắng trợn như vậy chứ, đây không phải
là đưa điểm yếu cho người ta nắm à, rốt cuộc là ông Lục với Trần Gia Bảo làm cái gì chứ?
Không đúng, rõ ràng ông Lục mới gặp Trần Gia Bảo mà, không cần thiết phải giúp anh ta gian lận chứ?”
Trong lòng Kiều Ngọc Nghi đầy nghi hoặc.
Lục Vệ Đông âm thầm gật đầu, rồi giống như đã có chuẩn bị rút ra một
bài thi ở phía trên cùng của Trần Gia Bảo, cao giọng nói: “Các vị, bài
thi trong tay tôi đây chính là bài thi lần này của Trần Gia Bảo, nhưng
nội dung trong bài thi này lại khác hoàn toàn với nội dung bài thi của
các vị.”
Một lời này làm dậy ngàn tầng sóng!
Mọi người sôi nổi khiếp sợ, lộ ra vẻ mặt khó thể tin được, nhưng trong lòng lại càng nghi hoặc hơn.
Tuy Trần Gia Bảo đã đoán trước được nguyên nhân nhưng sau khi nghe
chính miệng Lục Vệ Đông thừa nhận thì trong lòng vẫn có ngạc nhiên nho
nhỏ.
Lục Vệ Đông tiếp tục cười nói: “Tôi nghĩ chắc chắn mọi người cũng tò
mò, rõ ràng cùng tham gia thi viết một chỗ mà vì sao bài thi của Trần
Gia Bảo lại khác với mọi người hả?”
“Đúng vậy, Hội trưởng Lục, đoàn người chúng tôi kính trọng cách làm
người của ngài, tin rằng chắc chắn ngài không cố ý gian lận, nhưng mà
ngài cũng phải cho mọi người một câu giải thích hợp lý mới được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT