Trên bài thi viết như sau: “Ca bệnh thứ nhất, người phàm hành động và ý thức như hai người, cùng hình dáng cùng nằm ngủ không khác tí gì, nhưng không nói lời nào.”

Dịch ra là có một người đột nhiên phát hiện ngoài bản thân mình ra còn có một “Bản thân”

khác nữa, cho dù mình làm gì thì “Bản thân kia”

cũng làm theo, không chỉ là đi đứng hơn nữa lúc ngủ còn nằm ở đối diện nhìn chằm chằm, chỉ là một “Bản thân”

khác không nói lời nào mà thôi.

“Ca bệnh thứ hai, con gái của Từ Thái Ất, năm 16 tuổi hứa hôn với gia tộc lớn. Mà nhà Thái Ất càng nghèo khó, cô gái sầu lo không ăn không ngủ, nằm trên giường khó nhắm mắt. Thái Ất đi lên quận thành bán tơ không về, cô con gái nằm trên giường tự nói: có lẽ tơ hôm nay bán 4 đồng 8, không được 5 đồng, người hầu hỏi làm sao biết? Trả lời là: Vừa rồi cùng theo cha vào thành. Thái Ất về, hỏi giá tơ, Thái Ất trả lời đúng giá đó.”

Dịch ra là ở thời cổ đại, có một người tên Từ Thái Ất, ông ta có một cô con gái 16 tuổi. Bởi vì trong nhà Từ Thái Ất càng ngày càng nghèo, cho nên cô con gái của ông ta vô cùng lo lắng, thường xuyên nằm ở trên giường nhắm mắt ngủ không yên giấc. Có một ngày, Từ Thái Ất đi quận thành bán tơ, cô con gái của ông ta nằm trên giường ở nhà lẩm bẩm nói hôm nay bán tơ 4 đồng 8, người hầu bên cạnh hỏi cô làm sao biết được, cô trả lời là cô vừa mới theo cha đi bán tơ ở quận thành. Chờ lúc Từ Thái Ất trở về thì quả nhiên bán 4 đồng 8.

Cuối cùng đề thứ hai hỏi, đây là bệnh gì, làm cách nào để chữa?

Sau khi đọc hết đề, Trần Gia Bảo ngẩng đầu lên trong mắt đầy vẻ nghi ngờ, cau mày nói: “Một ‘Bản thân’ khác ở bên cạnh, nhưng làm sao lại biết được chuyện xảy ra ở cách đó vài chục ki lô mét, đây là chuyện thần bí à? Không phải, nếu là chuyện thần bí thì cũng không cần phải viết lên bài thi Đông y chứ, nếu không phải chuyện thần bí thì chẳng lẽ là ảo giác thị giác và thính giác?

Cái này cũng không có khả năng, nếu như là ảo giác nghe và nhìn thì không thể giải thích được ca bệnh thứ hai, cũng không là chuyện thần bí, cũng không phải ảo giác, vậy ‘Bản thân’ khác kia rốt cuộc là cái gì, chẳng lẽ là linh hồn xuất khiếu?”

Vừa nói xong, Trần Gia Bảo đã lập tức lắc đầu tự giễu, đột nhiên, trong đầu anh lóe lên chợt hiểu ra.



“Hồn phách, đúng thật là hồn phách!”

Toàn thân Trần Gia Bảo chấn động, càng nghĩ càng thấy có khả năng, một lúc sau, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự tin, cười khẽ lẩm bẩm: “Cái gọi là hồn ẩn trong gan, người nằm thì hồn quay về gan, loại bệnh này, nói chung là do gan hỏng nên tà ma nhập vào, do đó hồn không về được, cũng chính là ‘bệnh Ly hồn’ trong sách cổ, vậy nên bắt đầu từ việc an thần, không ngờ bài thi vòng một mà đã xuất hiện ‘bệnh Ly hồn’, lần thi đấu Đông y này, thật càng ngày càng thú vị rồi.”

Trần Gia Bảo cười khẽ rồi múa bút thành văn viết xuống đáp án trên giấy thi.

Ở chỗ ngồi của giám thị, mấy người Lục Vệ Đông kinh ngạc nói: “Lẽ nào Trần Gia Bảo đã biết chứng bệnh thứ hai giải quyết ra sao ư, điều này không có khả năng? Lúc trước mấy ông già chúng ta đồng tâm hiệp lực gần như lục tung toàn bộ sách vở mới biết được đây là ‘bệnh Ly hồn’, cậu ta như vậy là quá nhanh rồi?”

Lục Tùng Bách cũng lấy làm kinh hãi, lắc đầu nói: “Khó nói, không chừng Trần Gia Bảo viết sai đáp án, chúng ta đều biết rõ chứng bệnh thứ hai này rất dễ bị người ta cho là chuyện linh dị. Hơn nữa, cho dù Trần Gia Bảo thực sự giải được đề thứ hai thì còn có đề thứ ba đang chờ cậu ta đấy, đó mới thực sự là đề khó khảo nghiệm bản lĩnh.”

Mấy người Lục Vệ Đông gật đầu, sôi nổi nhìn chăm chú vào Trần Gia Bảo, trong ánh mắt đã có ngờ vực, cũng có chờ mong mơ hồ.

Ở trên hành lang bên ngoài hội trường, Hứa Mỹ Hòa nghi ngờ nói: “Tuyết Kha, cậu có phát hiện mấy người ông Lục rất kỳ lạ không, họ vẫn đang nhìn xem Trần Gia Bảo kìa.”

Lục Tuyết Kha bĩu môi nói: “Phần lớn người ở trong trường thi đều đã bắt đầu nộp bài, chỉ có mình anh ta vẫn còn đang vắt óc viết đáp án, không nhìn anh ta thì nhìn ai?”

Lục Tuyết Kha nói không sai, hội trường lớn như, thí sinh Đông y gần đến 100 người, vậy mà phần lớn mọi người đều đã làm xong nộp bài, chỉ có một mình Trần Gia Bảo còn ngồi trơ trọi viết đáp án.

“Mỹ Hòa, cậu xem trọng Trần Gia Bảo nhiều vậy mà không ngờ anh ta lại kém cỏi thế, cho dù cuối cùng anh ta có trả lời hết được toàn bộ câu hỏi, nhưng chỉ cần tính thời gian thì anh ta cũng đã thất bại thảm hại rồi.” Lục Tuyết Kha vừa nói vừa lắc đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play