Lục Hán Dương giận dữ nhưng chỉ dám giận mà không dám nói gì.

Đột nhiên Lục Tuyết Kha cũng lên nộp bài thi mà Trần Gia Bảo vẫn nhắm mắt trầm tư bất động như núi.

Trong lòng Lục Hán Dương cười nhạt: ‘Trần Gia Bảo nhất định sẽ thua, nhìn anh ta mất mặt như nào!’ Lục Tuyết Kha đặt bài thi trên bàn trước mặt Lục Vệ Đông, đột nhiên cô phát hiện ánh mắt của ông mình vẫn đang nhìn vào một tên con trai dáng vẻ ưa nhìn ngồi ở phía sau, mà tên con trai kia hết lần này đến lần khác lại ngồi im một chỗ không nhúc nhích rất kỳ lạ, giống như không phải anh ta đang thi mà là đang nhắm mắt dưỡng thần.

“Ông ơi, anh ta là ai vậy ạ, sao lại kỳ lạ như vậy?”

Lục Tuyết Kha không nhịn được tò mò hỏi.

“À, tên anh ta là Trần Gia Bảo…”

Lục Vệ Đông thuận miệng trả lời, đột nhiên ông nhìn Lục Tuyết Kha nói: “Cháu nộp bài thi xong rồi thì ra ngoài đi, chờ vòng thi thứ hai bắt đầu.”

Trong lòng Lục Tuyết Kha đã sớm nổi lên sóng to gió lớn, vội vàng chạy ra ngoài, sau khi tìm được Hứa Mỹ Hòa ở ngoài hành lang thì thở hồng hộc nói: “Mỹ Hòa, cậu… Cậu nói Trần Gia Bảo, có phải là một người nhìn khá thư sinh, rất… Rất ưa nhìn đúng không?”

“Đúng vậy, sao thế?”

Hứa Mỹ Hòa tò mò hỏi.

“Hình như tớ… Tớ nhìn thấy Trần Gia Bảo, cậu đi theo tớ.”

Lục Tuyết Kha không khỏi kéo Hứa Mỹ Hòa chạy về phía hội trường, nhìn qua cửa sổ chỉ vào Trần Gia Bảo nói: “Cậu nhìn xem có phải anh ta không?”

Hứa Mỹ Hòa chấn động, không nghĩ đến bản thân cô không chỉ được gặp lại Trần Gia Bảo, hơn nữa còn may mắn thi đấu chung một giải với anh.

Trong lòng cô đầy kích động nói: “Đúng anh ta, thật sự là anh ta, vậy mà anh ta cũng đến.”



Đột nhiên Lục Tuyết Kha bĩu môi nói: “Hóa ra thật là anh ta, trước đó cậu khoe y thuật của anh ta lên tận trời, tớ còn tưởng anh ta thật sự rất lợi hại đó, hóa ra trừ việc vẻ ngoài đẹp mắt ra thì y thuật cũng không được tốt lắm nha.”

Giọng nói khinh thường lộ ra vẻ thất vọng.

Hứa Mỹ Hòa sửng sốt không rõ vì sao Lục Tuyết Kha lại nói như vậy.

Lục Tuyết Kha thở dài nói: “Cậu còn không phát hiện à, hai ta đều đã nộp bài rồi mà Trần Gia Bảo còn đang đau khổ suy nghĩ, trình độ cao hay thấp không phải vừa nhìn đã biết sao?”

Hứa Mỹ Hòa cũng phản ứng lại, cô hơi cau mày đôi mắt như thủy tinh nhìn về phía Trần Gia Bảo, lẩm bẩm: “Không nên như vậy chứ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra nhỉ?”

Trong hội trường nhanh chóng đã có hơn một nửa người lục tục nộp bài thi rồi.

Trần Gia Bảo lúc trước vẫn đang một mực nhắm mắt suy tư thì đột nhiên mở mắt ra, trên khóe môi nhếch lên một chút ý cười, nhấc bút bắt đầu viết.

Rút dây động rừng!

Mấy người Lục Vệ Đông, Tần Ly Nguyệt, Hứa Mỹ Hòa sôi nổi chấn động tâm thần, vội vã nhìn chăm chăm Trần Gia Bảo.

Sau khi Trần Gia Bảo viết như rồng bay phượng múa xong đề thứ nhất, mới vừa thở phào một cái thì khi nhìn đến đề thứ hai lập tức sửng sốt, tiếp theo chút nữa thì chửi má nó!

Lục Vệ Đông không khỏi cười rộ lên, lẩm bẩm: “Hà hà, chứng bệnh nan y có thể bị mấy lão già chúng ta tìm ra tuyệt đối là một cái khó hơn một cái, cho dù cậu có thể giải được đề thứ nhất nhưng hai đề phía sau, cậu còn lâu mới nghĩ ra được câu trả lời.”

[*] Dậu Dương tạp trở: Quyển sách viết về những truyện cực kỳ ma quái, những sự việc nhảm nhí, vô căn cứ của tác giả Đoạn Thành Đức (803-863) là tiết thuyết gia thời Đại Đường.

Đề bài thứ hai viết hai ca bệnh bằng chữ cổ, không chỉ mới nghe lần đầu, hơn nữa còn có chút cảm giác quỷ dị kinh khủng làm Trần Gia Bảo nhìn nghẹn họng trân trối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play