Vị bác sĩ trung niên rất kinh ngạc, vô thức nhìn về phía Trần Gia Bảo, sau đó ông ta gật đầu rồi bắt đầu đi phát bài thi.

Lúc đi đến bên canh Trần Gia Bảo, vị bác sĩ trung niên nhân lúc mọi người không chú ý lập tức rút ra một tờ giấy thi ở dưới cùng đặt lên trên bàn của Trần Gia Bảo, sau đó sắc mặt không đổi đi tiếp.

Trên bài thi tổng cộng có ba câu hỏi, hơn nữa còn là viết tay.

Sau khi Trần Gia Bảo nhận được bài thi nhìn thấy nội dung phía trên, anh không khỏi sửng sốt, không nhịn được kinh ngạc nói: “Chẳng qua đây mới là vòng thi đầu thôi, sao độ khó của bài thi lại cao như vậy chứ?”

Cùng lúc đó, Lục Vệ Đông ngồi ở vị trí giám thị trên cùng ở hội trường, đang cầm chén nước, sau khi thấy phản ứng của Trần Gia Bảo, ông ta không khỏi cười rộ lên.

Ngồi ở bên tay trái Lục Vệ Đông là Phó viện trưởng bệnh viện trung tâm tỉnh – Lục Tùng Bách, ông ta là bạn thân lâu năm của Lục Vệ Đông, thấy dáng vẻ của Lục Vệ Đông như vậy thì tò mò hỏi: “Ông Lục à, coi dáng vẻ cười nham hiểm của ông thì nhất định là đang làm việc xấu gì rồi, nói đi, ông lại lén sắp xếp gì rồi thế?”

Lục Vệ Đông cười khà khà, nhỏ giọng nói: “Ngày hôm qua, không phải chúng ta mới sưu tầm được mấy chứng bệnh nan y hiếm gặp trong thiên hạ ở sách cổ đồng thời sao chép lại một phần trên giấy à?”

“Đúng là có chuyện như vậy.”

Lục Tùng Bách tiếp tục nói: “Mấy chứng bệnh lạ kia, quả thực là mới nghe lần đầu, mấy người chúng ta cũng là đồng lòng hợp sức lục lọi toàn bộ sách y mới khó khăn làm tìm được đáp án, nếu như đưa cho người khác điều trị thì e rằng trong thiên hạ này không có mấy người có thể điều trị đâu.”

Đồng thời ba người đứng đầu giới Đông y tỉnh Hòa Bình cũng bị hai người bọn họ thu hút, sôi nổi nhìn qua.

“Khà khà.”

Lục Vệ Đông bĩu môi nhìn về phía Trần Gia Bảo nói: “Ừm, mấy chứng bệnh nan y kia đang ở trên bài thi trong tay anh ta đó.”

“Cái gì?”

Mọi người kinh ngạc, không khỏi sôi nổi nhìn về phía Trần Gia Bảo.



Lữ Từng Bách cười khổ nói: “Ông Lục à ông Lục, lần này ông chơi lớn như vậy, mấy chứng bệnh nan y kia, trừ khi là có thần y ở đây chứ không thì tuyệt đối không ai có thể viết ra đáp án chính xác được, anh ta chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ tham gia đấu giải Đông y, đây không phải là ông cố tình làm khó anh ta à?”

Lục Vệ Đông khẽ cười nói: “Ngày hôm qua, bệnh Alzheimer của ông Kiều nhà họ Kiều đã được người ta điều trị khỏi, chuyện này chắc mấy người đều biết nhỉ.”

“Biết mà, đây chính là chuyện lớn ở tỉnh đấy.”

Lục Tùng Bách than thở: “Không nghĩ ra nổi ai có thể chữa hết bệnh Alzheimer cho ông Kiều, y thuật của người này thật cao siêu.”

Lục Vệ Đông thở dài nói: “Đúng thế, y thuật đúng là cao siêu, mà người đó chính là Trần Gia Bảo, cũng chính là thí sinh ngồi ở dưới kia đó.”

“Cái gì? Vậy mà là anh ta à?”

Mấy người Lục Tùng Bách lần thứ hai khiếp sợ, tiếp đó lập tức hiểu ra lý do vì sao Lục Vệ Đông cố ý làm khó Trần Gia Bảo.

Lục Vệ Đông cười nói: “Khoảng thời gian trước tôi đi thăm hỏi ông Kiều, ông ta khen y thuật của Trần Gia Bảo thành trên trời hiếm có, dưới đất vô địch, cho nên tôi cũng tò mò mới đưa bài thi kia cho Trần Gia Bảo để anh ta thử một lần, nói không chừng còn có thể làm chúng ta ngạc nhiên thì sao?”

Lục Tùng Bách cười khổ nói: “Cho dù y thuật của Trần Gia Bảo có thực sự cao, nhưng mà mấy chứng bệnh nan y kia thì không chỉ có ‘Y thuật cao’ là có thể viết ra đáp án được, thậm chí trong thiên hạ, trừ khi là thần y chân chính, còn không là người khác thì nhất định không có đường xoay xở, ông Lục à, ông làm như vậy là đùa với lửa đó.”

“Tôi đã nghĩ rồi.”

Lục Vệ Đông cười nói: “Nếu Trần Gia Bảo không trả lời được thì anh thì chỉ có hư danh thôi, sau này cũng không cần quá để ý đến anh ta.”

“Nếu như anh ta trả lời được thì sao?”

Đột nhiên có một người ngồi bên tò mò hỏi, tùy rằng trong lòng ta không cho là như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play