Bỗng nhiên, Lục Chí Đông cầm micro lên tiếng làm đứt dòng suy nghĩ của Trần Gia Bảo.

Lục Chí Đông cũng mặc áo blouse trắng đeo kính mắt, mặc dù hơi gầy nhưng rất có khí phách, ông ta nhìn quanh một vòng rồi hài lòng mỉm cười, cầm micro nói: “Chào mọi người, sách cổ có nói ‘Lương y có thể sinh ra người cũng có thể giết người. Lương y có thể sinh ra người thì vì sao lại giết người? Nhưng học thì có thể sinh ra người mà không học thì có thể giết người. Không học thì không thể làm rộng kiến thức, không học thì không thể hiểu rõ lý luận, không học thì không thể thông thạo được. Như thế thì mạo muội hành y thì muốn không giết người cũng là vô vọng.’ Các vị đang ngồi ở đây, hoặc là học y ở học viện, hoặc là học thầy ở dân gian, hoặc là học từ gia truyền, đều là thanh niên tài tuấn trong giới Đông y tỉnh Hòa Bình chúng ta, tương lai phục hưng Đông y, làm rạng danh Đông y, thậm chí đẩy Đông y lên tầm thế giới, tất cả đều ở trên người của mọi người.”

Không ít tuyển thủ trong số đông đảo những người dự thi phía dưới đều đã hưng phấn kích động, trong lòng cũng lâng lâng.

Lục Chí Đông mỉm cười tiếp tục nói: “Cho nên vì bồi dưỡng thanh niên tài tuấn tốt hơn, làm Đông y có người kế thừa, mấy người già chúng tôi vừa thương lượng đi đến quyết định tổ chức giải thi đấu Đông y, giải thi đấu này tổng cộng chia làm 3 vòng, mỗi vòng 100 điểm, sau đó lấy người điểm cao nhất lấy giải quán quân của lần thi đấu Đông y lần này, trừ linh chi Côn Luân ra, còn có một bức thư đề cử có thể đi viện đại học Đông y ở Hà Nội để tiếp tục đào tạo chuyên sâu của năm người chúng tôi, sau khi tốt nghiệp có thể trực tiếc giữ chức ở viện Đông y ở Hà Nội.”

Lời vừa nói ra thì mọi người phía dưới đã xôn xao.

Linh chi Côn Luân đã là bảo vật trong trời đất rồi, nhưng với phần lớn mọi người càng coi trọng bức thư đề cử đào tạo chuyên sâu và nhậm chức ở Hà Nội hơn.

Ai mà không biết, Hà Nội là trung tâm của Hà Nội, tài nguyên và cơ hội hàng đầu, có thể nhậm chức ở viên Đông y Hà Nội thì cho dù là địa vị xã hội hay là có thể được hưởng tài nguyên, đều là có phúc rất lớn mới có, thậm chí có thể nói là đã bước một chân lên một đoàn tàu siêu tốc.

Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người đều đầy nửa nóng.

Đoạn Hạo, cũng chính là thanh niên trẻ tuổi mà Trần Gia Bảo cảm thấy quen thuộc trước đó, thấy phản ứng của mọi người xung quanh thì vẻ khinh miệt lóe lên trong ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Thật là một đam ếch ngồi đáy giếng, chỉ là viện Đông y Hà Nội thì coi là cái quái gì? Linh chi Côn Luân mới thực sự là bảo bối, chỉ cần mình thắng được cuộc thi, mang được linh chi Côn Luân về thì sau này ở Quỷ y mình sẽ…”



Còn chưa nói hết lời thì Đoạn Hạo đột nhiên phản ứng kịp, vội im miệng, nhìn xung quanh một vòng, sau khi phát hiện không ai chú ý đến mình thì lúc này anh ta mới thở dài một hơi rồi lập tức hừ một tiếng đầy cao ngạo.

Hứa Mỹ Hòa và Lục Tuyết Kha cùng không thèm để ý giống như vậy, bằng vào bối cảnh y thuật của hai nhà, muốn đi nhậm chức ở viện Đông y Hà Nội thì chẳng qua cũng chỉ là chuyện của một câu nói mà thôi, hai cô đến tham gia cuộc thi đấu lần này phần lớn là muốn chứng minh bản thân mình.

Lục Chí Đông thu hết phản ứng của mọi người vào trong mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhưng sau khi ánh mắt ông nhìn thấy Trần Gia Bảo thì không khỏi sửng sốt.

Bởi vì biểu hiện của Trần Gia Bảo quá bình tĩnh, từ đầu đến cuối trên vẻ mặt không có chút gợn sóng, từ trong ra ngoài đều tản ra vẻ thản nhiên.

‘Riêng về khí chất và trạng thái tâm lý thì Trần Gia Bảo kia đứng đầu toàn hội trường này, lẽ nào anh ta thật sự là thần y như Kiều Ngọc Nghi nói?’ Lục Chí Đông thầm nghi ngờ trong lòng.

‘Nếu như Trần Gia Bảo thực sự thần kỳ như nhà họ Kiều nói vậy thì đối với giới Đông y tỉnh Hòa Bình, à không, thậm chí là đối với toàn bộ giới Đông y Việt Nam là chuyện vui lớn, xem ra cần phải kiểm tra tài năng của Trần Gia Bảo tại đây rồi.’ Nghĩ đến đây, Lục Vệ Đông đảo tròng mắt nảy ra ý hay, tiếp theo ông lớn tiếng tuyên bố giải đấu Đông y chính thức bắt đầu!

Vòng đầu là thi viết, giống như thi hết học kỳ vậy, mỗi người đều được phát một tờ giấy thi trong khoảng thời gian quy định phải trả lời hết câu hỏi trên bài thi.

Phát bài thi là một vị bác sĩ trung niên mặc blouse trắng đeo kính gọng vàng.

Vào trước lúc phát bài thi, Lục Vệ Đông gọi riêng ông ta qua một bên rồi đưa cho ông ta một bài thi màu trắng rồi ghé vào lỗ tai ông ta nhỏ giọng dặn dò vài câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play