Đám người đều có chút cảm thán, không nghĩ đến người luôn lý trí như Kiều Phượng Hoa, vậy mà đi theo Trần Gia Bảo nổi điên.
Kiều Ngọc Nghi vỗ đùi, hối hận xanh ruột.
Kiều Toàn Tuấn cười ha hả, dường như vị trí giám đốc công ty thực
phẩm Thừa Ân, không, kể cả vị trí người đứng đầu nhà họ Kiều đều nằm
trong tay ông ta, vẻ mặt mười phần đắc ý, nói: “Tốt, quyết định vậy đi,
mọi người đợi một lát, bác sĩ Hồ đang ở trong phòng chữa bệnh cho ông
cụ, chờ bác sĩ Hồ ra ngoài, lại thay cậu ta đi vào”
Trần Gia Bảo gật đầu, đột nhiên hỏi: “Vậy, ông Kiều là bị bệnh gì?”
Mọi người thốt lên, nói nửa ngày, Trần Gia Bảo ngay cả ông cụ Kiều bị bệnh gì cũng không biết, vậy mà dám cùng chú hai Kiều thách đấu, tới
bây giờ còn chưa thấy ai kiêu ngạo như vậy.
Bao gồm Kiều Toàn Tuấn cùng tất cả mọi người đều cười phá lên, vẻ mặc tràn đầy mỉa mai.
Kiều Ngọc Nghi đỏ bừng mặt, càng thêm xác định, Trần Gia Bảo lần này
nhất định sẽ thua, vừa nghĩ đến việc từ bỏ vị trí giám đống công ty thực phẩm Thừa Ân, trong lòng đều đang rỉ máu.
Kiều Phượng Hoa ảo não một trận, chỉ lo giới thiệu tình cảnh nhà họ
Kiều với Trần Gia Bảo, vậy mà ngay cả chuyện quan trọng như vậy lại quên nói cho cậu biết.
“Ông nội của tôi chính là bị bệnh Alzheimer, thường được gọi là bệnh đãng trí của người già.” Kiều Phượng Hoa ảm đạm một hồi.
Trước mắt nói tới trình độ y học, bệnh Alzheimer còn chưa thể chữa
trị hoàn toàn, thậm chí, ngay cả nguyên nhân chính của bệnh này, giới y
học cũng còn chưa phân tích rõ, coi như Trần Gia Bảo thật sự là bác sĩ
thiên tài, Kiều Phượng Hoa đối Trần Gia Bảo cũng chỉ tin tưởng ba phần.
Thì ra là bệnh Alzheimer, căn bệnh này thực sự rất khó chữa. Trần Gia Bảo khẽ nhíu mày, nhìn thấy được, ngay cả hắn cũng cảm thấy một kia khó giải quyết.
Nhìn thấy một màn này, Kiều Ngọc Nghi đối với Trần Gia Bảo càng không có lòng tin.
Đột nhiên, cánh cửa bên cạnh phòng ngủ bị đẩy ra, một người mặc áo blue trắng của bác sĩ đi ra, khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.
Nhìn thấy vị bác sĩ này, Trần Gia Bảo gần như bật cười tại chỗ.
Bởi vì bác sĩ này không phải ai khác, chính là Hồ Quốc Trung, người
trước kia so tài thua Trần Gia Bảo lúc ở nhà họ Tạ, về sau đối với Trần
Gia Bảo mười phần tôn kính.
Hồ Quốc Trung là chuyên gia khoa não nổi danh trong nước, ông ta có
tiếng tăm khắp Việt Nam, lần trước Tạ Hoàng Dương bị ung thư não giai
đoạn cuối, đã từng mời Hồ Quốc Trung, lần này Kiều Toàn Tuấn mời Hồ Quốc Trung đến trị liệu, cũng hợp tình hợp lí, nhưng lại ngoài dự kiến.
“Hồ Quốc Trung tôn kính tôi như thần, Kiều Toàn Tuấn vậy mà để Hồ
Quốc Trung cùng tôi so tài y học, lần này là hắn muốn bị vả mặt rồi.”
Trần Gia Bảo tự cười nói.
Kiều Phượng Hoa không nghe rõ lời Trần Gia Bảo nói, tò mò nói: “Gia Bảo, cậu vừa nói cái gì?”
“Không có gì, đợi chút nữa tôi cho cô nhìn một trò hay, đến lúc đó cô sẽ biết”. Trần Gia Bảo thần bí cười nói.
Kiều Phượng Hoa mặc dù trong lòng kỳ quái, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Trần Gia Bảo, đối với cô mà nói cũng là chuyện tốt, khóe miệng
lộ ra ý cười an tâm.
Lại nói đôi mắt Kiều Toàn Tuấn sáng lên, liền nhanh chóng đứng lên đi tới bên người Hồ Quốc Trung, vội vàng hỏi: “Bác sĩ Hồ, ba tôi thế nào?”
Nếu như Hồ Quốc Trung có thể đem ông cụ chữa khỏi, ông cụ vui mừng,
nói không chừng vị trí gia chủ cũng có thể truyền lại cho Kiều Toàn
Tuấn, chuyện này không phải mỗi Kiều Toàn Tuấn chú ý.
Kiều Ngọc Nghi cùng Kiều Phượng Hoa cũng lo lắng nhìn về phía Hồ Quốc Trung, điều khác biệt là, Kiều Phượng Hoa thực tâm hi vọng có thể chữa
khỏi bệnh cho ông nội, mà Kiều Ngọc Nghi vừa muốn cha mình tỉnh táo,
nhưng lại không muốn Kiều Toàn Tuấn thắng cược, trong lòng tràn đầy xoắn xuýt.
Bởi vì tầm nhìn bị Kiều Toàn Tuấn chắn mất, nên Hồ Quốc Trũng không
nhìn thấy Trần Gia Bảo, trầm ngâm nói: “Cậu hai Kiều, tôi vừa chẩn trị
qua, ông cụ Kiều tuổi tác đã lớn, lại thêm thân thể suy yếu, tình huống
cũng không lạc quan cho lắm, trừ phi có kỳ tích xảy ra. Nếu không, muốn
ông ấy hoàn toàn khôi phục như bình thường, là hi vọng vô cùng xa vời.
Tuy nhiên, cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội, nếu như chuyên tâm điều trị thì sau một năm, có khả năng sẽ chuyển biến tốt hơn”.”
Trong lòng Kiều Phượng Hoa nhất thời cảm thấy thất vọng.
Ngay lập tức, cô nhìn Trần Gia Bảo bên cạnh, đây là hy vọng cuối cùng của cô.
Trong mắt Kiều Toàn Tuấn hiện lên vẻ thất vọng, rồi đảo mắt thở dài
nói: “Bệnh Alzheimer quả thật rất khó chữa khỏi, nhưng có thể làm cho
tình huống ông cụ chuyển biến tốt đẹp, để ông ấy bớt đau đớn hơn, như
vậy những người làm con như chúng ta, miễn cưỡng cũng đã dốc hết lòng
hiếu thảo.”
“Anh cả, vị bác sĩ thiên tài mà anh mang tới liệu có khả năng khiến tình trạng của cha chuyển biến tốt hơn không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT