Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, hai người Kiều Toàn
Tuấn, cùng tất cả mọi người trong đại sảnh biệt thự nhà họ Kiều đều nhìn về phía Trần Gia Bảo.
Mọi người thấy Trần Gia Bảo còn trẻ, ăn mặc bình thường, hai tay đút
túi quần cùng dáng vẻ lười biếng, nhìn thế nào cũng không giống như
người có trình độ y học cao.
Trần Gia Bảo như vậy, có thể là bác sĩ thiên tài trong miệng Kiều Phượng Hoa sao?
Tất cả mọi người đều lắc đầu, cảm thấy Kiều Phượng Hoa bị Trần Gia
Bảo lừa gạt, thậm chí, không ít người nhịn không được cười nhạo ngay tại chỗ.
Trần Gia Bảo đứng trước ánh mắt mọi người, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh, cũng không để bọn họ vào mắt.
Kiều Ngọc Nghi trên dưới đánh giá Trần Gia Bảo, căn bản cũng không
tin Trần Gia Bảo là bác sĩ thiên tài, nhất thời không biết nói gì, đang
chuẩn bị từ chối.
Đột nhiên, mắt Kiều Toàn Tuấn sáng lên, ông ta bật cười, vỗ tay cười
nói: “Tốt tốt tốt, khó được Phương Hoa nghĩ đến ông cụ, còn tự mình mang bạn đến chữa bệnh cho ông ấy, thật đúng là hiếu thảo.”
“Đúng lúc, tôi hôm nay cũng mang đến một vị bác sĩ, vậy không bằng để cậu Trần… bác sĩ Trần cùng bạn của ta so một lần, xem ai có thể chữa
khỏi cho ông cụ, thế nào?”
Sắc mặc Kiều Ngọc Nghi thay đổi, bọn họ lần này toàn bộ đều đến biệt
thự nhà họ Kiều, cũng bởi vì Kiều Toàn Tuấn mời đến một chuyên gia đứng
đầu ngành khoa não trong nước,đã có tiếng vài chục năm, tỉ lệ chữa khỏi
bệnh cho ông cụ Kiều là rất lớn.
Nhưng mà nhìn lại Trần Gia Bảo được Kiều Phượng Hoa mời đến, người
sáng suốt đều có thể nhìn ra được, với tuổi của cậu ta, nhiều nhất cũng
chỉ hiểu một chút y học, làm sao có thể là bác sĩ thiên tài. Đến lúc đó
so sánh cùng chuyên gia Kiều Toàn Tuấn mời đến, còn không phải mình mất
mặt sao?”
Nghĩ tới đây, Kiều Ngọc Nghi trong lòng oán trách Kiều Phượng Hoa
quen biết với người không rõ ràng, liền trừng nàng một cái, đang chuẩn
bị mở miệng từ chối Kiều Toàn Tuấn.
Thì Kiều Toàn Tuấn đã đoạt trước nói: “Anh cả, anh có phải không dám không?”
Lúc này Kiều Toàn Tuấn còn ra vẻ khiêu khích.
Kiều Ngọc Nghi lời vừa tới bên miệng, lập tức nuốt trở về, nếu như
trước mặt mọi người thừa nhận không dám so tài, chắc chắn ông sẽ mất mặt trước những người ủng hộ mình, nhưng nếu như đồng ý, chắc chắn Trần Gia Bảo thua, ôngcũng sẽ mất mặt.
Tình huống thật khó xử!
Kiều Ngọc Nghi đang chuẩn bị nghĩ cách vặn toàn đôi bên, vừa có thể
từ chối đề nghị của Kiều Toàn Tuấn lại vừa không làm mình mất mặt.
“Nếu ông muốn so, vậy tôi đồng ý cũng được.” Đột nhiên, Trần Gia Bảo nhàn nhạt nói.
Lời nói ra mặc dù bình thản, nhưng lại như sấm rền bên tai.
Tất cả mọi người đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại cười ồ lên, chế giễu Trần Gia Bảo không biết tự lượng sức.
Đặc biệt là Kiều Ngọc Nghi, trong lòng vừa sửng sốt vừa khó chịu, hối hận đã không sớm từ chối Kiều Toàn Tuấn, hiện tại Trần Gia Bảo trước
mặt nhiều người như vậy đồng ý, muốn đổi ý cũng không thể được.
Kiều Toàn Tuấn giữ nguyên vẻ mặt, cố nén cười, mặt đỏ bừng nói: “Tốt
tốt tốt, đây là chính cậu nói, vậy mời bác sĩ Trần cùng bác sĩ ta mời
đến thi đấu một trận, đến lúc đó cậu cũng đừng hối hận.”
Trần Gia Bảo tự tin cười nói: “Đến lúc đó ai hối hận còn chưa nói được đâu.”
Sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt Kiều Toàn Tuấn, ông ta đảo mắt, không có ý tốt nói: “Xem ra, bác sĩ Trần rất có tự tin a, nếu là thi đấu,
không bằng chúng ta đặt cược. Anh cả, về việc tuyển chọn giám đốc công
ty thực phẩm, anh cùng tôi không phải luôn có lựa chọn khác nhau sao?
Nếu như Trần Gia Bảo thắng, anh đề cử ai làm giám đốc, tôi tuyệt đối sẽ
đồng ý, còn nếu như tôi thắng thì điều kiện ngược lại, thế nào?”
Công ty kinh doanh thực phẩm Thừa Ân là một chuỗi thương hiệu trực
thuộc tập đoàn nhà họ Kiều, lợi nhuận hàng năm lên đến ba trăm năm mươi
tỷ, vị trí giám đốc rất quan trọng.
Mặc kệ là Kiều Ngọc Nghi hay Kiều Toàn Tuấn, chỉ cần có thể sắp xếp
người của mình lên làm giám đốc công ty thực phẩm Thừa Ân, chính là lợi
ích vững chắc đối với việc tranh đoạt vị trí người đứng đầu.
Kiều Ngọc Nghi trong lòng xoắn xuýt, nhưng trước mặt mọi người, lại
không thể công khai đổi ý, chỉ có thể liên tục nháy mắt với Kiều Phượng
Hoa để cô nghĩ biện pháp.
Kiều Phượng Hoa giữ chặt Trần Gia Bảo, lo lắng hỏi:”Gia Bảo, cậu nắm chắc được bao nhiêu phần?”
“Cô yên tâm, trên đời này không có bệnh gì tôi không chữa được.” Trần Gia Bảo rất tự tin, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Nếu như tôi không chữa được, trên thế giới cũng sẽ không có người trị được”.
Lời vừa nói ra, mọi người chung quanh lại lần nữa chế giễu. Chỉ có
Kiều Phượng Hoa dường như bị tự tin của Trần Gia Bảo lây nhiễm, nhìn
Trần Gia Bảo một lúc, thận trọng gật đầu nói: “Tôi tin tưởng cậu, vụ cá
cược này, chúng ta tiếp nhận.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT