Liễu Ngọc Phi khẽ nhíu mày, mặc dù cô ta là người của cục An ninh
Quốc gia nhưng thanh danh của Vương Đại Hùng cũng là người có tiếng tăm
vang dội, cô ta còn biết Vương Đại Hùng là cao thủ nổi danh của quân đội Biển Đông và được xưng là trụ cột của cả quân khu Biển Đông.
“Nếu như ngay cả Vương Đại Hùng cũng nói như vậy thì chẳng lẽ Trần Gia Bảo thật sự là cường giả cấp tông sư sao?”
Ánh mắt xinh đẹp tràn đầy nghi ngờ của Liễu Ngọc Phi nhìn Trần Gia Bảo từ trên xuống dưới.
Từ nhỏ cô ta đã theo ân sư tu luyện đạo pháp cộng thêm bản thân cô ta cũng có tài năng trời ban thì bây giờ cũng chỉ là cường giả hậu kỳ
“Thông u” mà thôi, muốn đột phá đến tông sư thì ít nhất còn cần thời
gian mười năm, chỉ mới như thế mà đã được ân sư ca tụng là kỳ tài võ cổ
truyền.
Nhưng mà ngay tại một thành phố Hòa Bình nho nhỏ mà Trần Gia Bảo chỉ cỡ 20 tuổi đã là cường giả cấp tông sư.
Cô ta khó mà tiếp nhận sự thật này cho nên mới nghi ngờ theo bản năng.
Nét mặt Triệu Khánh Lợi không thay đổi, ông ta ngồi xuống ghế đá lần
nữa, ngón tay gõ gõ lên bàn đá suy tính: “Trần Gia Bảo, tôi là người ăn
ngay nói thật, từ lúc cục An ninh Quốc gia thành lập đến nay thì chưa
từng có trường hợp đặc biệt gia nhập quân đội cùng lúc với cục An ninh
Quốc gia, mà cậu còn muốn quyền hạn tự do lớn nhất, nói thật điều kiện
này rất quá đáng. Mặc dù cậu là thiên tài nhưng trong cục An ninh Quốc
gia thì thiên tài nhiều vô số kể, không thể phá lệ vì một mình cậu
được.”
“Vậy thì không cần bàn nữa.” Trần Gia Bảo nhún vai, trong lòng cũng chả sao cả.
Anh vốn đồng ý gia nhập cục An ninh Quốc gia và quân đội chỉ là vì
nhìn trúng việc bọn họ sẽ phái người đến bảo vệ người phụ nữ của mình mà thôi, đương nhiên nếu như gia nhập tổ chức của đối phương mà lại khiến
mình mất đi tự do thì Trần Gia Bảo tuyệt đối không làm.
Nhìn thấy bộ dạng không thèm để ý của Trần Gia Bảo, Liễu Ngọc Phi
càng hận đến nghiến răng, cô ta muốn đánh một quyền thật mạnh lên mặt
Trần Gia Bảo!
“Đừng nóng vội.” Triệu Khánh Lợi uống một hớp trà cười nói: “Người
không có giá trị lợi dụng là hạng tầm thường, người có thực lực đầy đủ
lại là bánh trái thơm ngon. Cục An ninh Quốc gia chúng tôi luôn cực kỳ
bao dung với người có thực lực chân chính, nếu như cậu có thể thể hiện
ra thực lực tương ứng thì chúng tôi sẽ mời chào cậu, hơn nữa cũng có thể đồng ý với điều kiện của cậu cho nên tất cả đều dùng thực lực nói
chuyện.”
“Hợp tình hợp lý.” Trần Gia Bảo gật đầu, thản nhiên nói: “Vậy ông muốn phán xét thực lực của tôi như thế nào mới đủ tư cách?”
Liễu Ngọc Phi nhìn thấy Triệu Khánh Lợi ra hiệu bằng mắt mới khẽ gật
đầu, lập tức ra khỏi đình nghỉ mát, cao giọng ngạo nghễ nói: “Trần Gia
Bảo, tôi và cậu sẽ so tài một trận, nếu như cậu thua thì ngoan ngoãn gia nhập cục An ninh Quốc gia và không có trường hợp đặc biệt nào cả.”
“Nếu như tôi thắng thì sao?” Trần Gia Bảo cười nói.
Nếu nói trong lòng thì Liễu Ngọc Phi không thể chấp nhận Trần Gia Bảo là cường giả cấp tông sư, Liễu Ngọc Phi luôn tự nhận mình là thiên tài, nếu như cô ta thừa nhận Trần Gia Bảo là tông sư, vậy không phải tương
đương với việc thừa nhận mình tu hành nhiều năm như vậy còn tu luyện
thua cả một thằng chó trước mặt mọi người sao?
Với một Liễu Ngọc Phi kiêu căng tự mãn mà nói thì đây là chuyện tuyệt đối không thể công nhận!
“Vậy thì tới đi.” Trần Gia Bảo liếc mắt một cái. Hắn cảm thấy phải nên dạy dỗ người phụ nữ kiêu căng tự mãn này một phen.
Bầu không khí giữa sân lập tức ngưng đọng lại hết sức căng thẳng.
“Chờ một chút, quyết chiến với Trần Gia Bảo thì sao có thể thiếu tôi!”
Đột nhiên có hai quân nhân một nam một nữ khí thế hung hăng đi ra từ trong sân nhà!
Đó đúng là Tần Phi Yến và Tạ Quốc An.
Nhìn thấy hai người bọn họ, Trần Gia Bảo cũng không cảm thấy khó hiểu gì, theo giao hẹn của anh và Vương Đại Hùng trước đó thì quân đội sẽ
cho Trần Gia Bảo một câu trả lời chắc chắn.
Tạ Quốc An và Tần Phi Yến cùng nhau đi đến trước mặt Triệu Khánh Lợi rồi chào theo kiểu quân đội.
Ngay sau đó, Tần Phi Yến lễ phép nói: “Thật không ngờ có thể nhìn thấy chú Triệu ở đây, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.”
Trần Gia Bảo hơi kinh ngạc, thì ra Tần Phi Yến và Triệu Khánh Lợi có
biết mà Triệu Khánh Lợi lại từ Hà Nội tới, chẳng lẽ Tần Phi Yến cũng tới từ một gia tộc lớn nào đó ở Hà Nội?
Triệu Khánh Lợi gật đầu cười nói: “Nhiều năm không gặp, trông Phi Yến càng ngày càng duyên dáng, tháng trước bố cháu còn nhắc đến cháu trước
mặt tôi. À trung tướng Vương Đại Hùng đâu, sao không đi cùng hai cháu?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT