Sắc mặt Đỗ Phú Quý thay đổi, vội vàng giải thích: “Đội trưởng Liễu,
mặc dù tông sư Trần không lớn tuổi lắm nhưng có tài năng trời cho, tuyệt đối là cường giả cấp tông sư, họ Đỗ tôi dám lấy đầu ra đặt cược!”
“Thành phố Hòa Bình này chỉ là một chỗ nhỏ bé, cho tới bây giờ tôi
chưa từng nghe nói thành phố Hòa Bình có một cường giả cấp tông sư. Đỗ
Phú Quý, không phải ông bị cậu ta lừa gạt rồi chứ? Trần Gia Bảo còn trẻ
như thế, trừ phi là bắt đầu luyện võ từ trong bụng mẹ, nếu không thì tại sao cậu ta lại có thể là cường giả tông sư được? Nhưng điều này cũng
không thể trách ông được. Dù sao thành phố Hòa Bình này cũng là một nơi
nhỏ, mấy người cũng chỉ là những người hiểu biết nông cạn không rõ cường giả tông sư chân chính rốt cục kinh khủng cỡ nào mà thôi. Ví như ân sư
của tôi là đạo sĩ Vân Du, ông ấy đã phải tu luyện hơn ba mươi năm mới có thể trở thành cường giả tuyệt đỉnh cấp tông sư chân đạp mặt nước đuổi
theo chim hạc, điều khiển quỷ thần giết người vô hình cách mấy chục mét. Trần Gia Bảo còn trẻ như vậy thì làm sao có thể là cường giả cấp tông
sư sánh vai với ân sư của tôi được? Không thể nào, đây là chuyện không
thể xảy ra được.”
Liễu Ngọc Phi nói xong thì lắc đầu cười khẽ, trong mắt cô ta còn hiện lên chút khinh thường.
Triệu Khánh Lợi ngồi bên cạnh. Mặc dù ông ta không nói chuyện nhưng
từ khi Trần Gia Bảo đi tới thì ông ta vẫn luôn âm thầm thăm dò Trần Gia
Bảo, ông ta chẳng những không cảm nhận được hơi thở cường giả võ cổ
truyền từ trên người Trần Gia Bảo mà trái lại còn chỉ nhìn thấy nét mặt
lười nhác và sự cà lơ phất phơ của Trần Gia Bảo. Trong lòng ông ta cũng
bắt đầu xuất hiện nghi ngờ với báo cáo trước đó của Đỗ Phú Quý.
Sắc mặt Đỗ Phú Quý thay đổi, ông ta có cảm giác bản thân mình bị nói
xấu và xem thường, gương mặt đỏ lên nhưng trong lúc nhất thời lại không
biết nên giải thích thế nào.
Một màn này càng khiến Liễu Ngọc Phi nghĩ rằng mình nói đúng, cô ta
khinh thường: “Mà người như thế chẳng những muốn gia nhập cục An ninh
Quốc gia của chúng ta mà đồng thời còn muốn gia nhập vào quân đội Biển
Đông, đúng là mơ mộng hảo huyền!”
Đột nhiên Trần Gia Bảo cười lạnh liên tục rồi phất tay áo quay người đi ra ngoài.
Đôi mày liễu của Liễu Ngọc Phi lập tức nhíu lại. Cô ta chợt vỗ bàn
một cái rồi đứng lên quát: “Trần Gia Bảo, cậu đứng lại đó cho tôi!”
Trần Gia Bảo mắt điếc tai ngơ xì cười một tiếng rồi tiếp tục đi ra ngoài, bóng lưng của anh vừa kiêu ngạo lại kiên định!
Đỗ Phú Quý sợ hãi vỗ đùi, vội vàng chạy tới chắn trước người Trần Gia Bảo la lên: “Tông sư Trần, cậu muốn đi đâu thế? Cậu mau đứng lại đi,
coi như là nể mặt kẻ hèn họ Đỗ tôi có được không?”
Trần Gia Bảo khẽ nhíu mày, lúc này mới dừng bước lại.
Liễu Ngọc Phi tức giận quát: “Trần Gia Bảo, thái độ này của cậu là sao hả?”
“Vậy cô muốn tôi có thái độ gì?” Trần Gia Bảo chắp hai tay sau lưng, nghiêng đầu nhìn Liễu Ngọc Phi bằng nửa con mắt.
Liễu Ngọc Phi là tiểu đội trưởng của đội hành động đặc biệt của cục
An ninh Quốc gia, cô ta luôn quyền cao chức trọng, có bao giờ bị người
ta nhìn bằng ánh mắt khinh miệt như thế đâu? Huống chi Trần Gia Bảo còn
là một thằng nhãi ranh mới khoảng hai mươi tuổi, nó càng làm cô ta cảm
thấy khó chịu hơn.
Đôi mày liễu của Liễu Ngọc Phi nhíu lại, mắt phượng khẽ híp, cô ta
nói bằng giọng lạnh lùng: “Trần Gia Bảo, cậu có biết tôi là tiểu đội
trưởng của đội hành động đặc biệt của cục An ninh Quốc phòng không?”
“Tiểu đội trưởng của đội hành động đặc biệt cục An ninh Quốc phòng
thì ghê gớm lắm à?” Trần Gia Bảo cười khinh thường: “Cho dù tổng thống
Mỹ có đang ở đây nhưng tâm trạng của Trần Gia Bảo tôi khó chịu thì tôi
vẫn bỏ mặc như thường chứ huống chi là một tiểu đội trưởng như cô? Hơn
nữa Trần Gia Bảo tôi sẽ không gia nhập cục An ninh Quốc gia đâu, cô là
đội trưởng cũng được, làm cục trưởng cũng thế thôi, chuyện này có liên
quan gì đến tôi?”
Mặt mày Liễu Ngọc Phi thay đổi, sắc mặt cô ta trầm xuống. Cô ta tức
giận còn muốn nói tiếp gì đó thì đột nhiên Triệu Khánh Lợi đứng lên đưa
tay cản cô ta lại, hứng thú đánh giá Trần Gia Bảo rồi cười nói: “Thiếu
niên trẻ tuổi nóng tính có tính kiêu ngạo là chuyện tốt nhưng tôi hi
vọng thực lực của cậu có thể xứng với sự kiêu ngạo của mình.”
Trần Gia Bảo xoay người lại thản nhiên nói: “Mục đích hôm nay mấy
người đến không phải là muốn xem thực lực của tôi à? Đi thẳng vào vấn đề là được, cần gì phải bắt đầu hùng hổ dọa người như thế?”
“Không kiêu ngạo không tự ti, phong thái trầm ổn, tôi thấy trong đám
người trẻ tuổi thì tính tình này của cậu có thể đếm được trên đầu ngón
tay. Không tồi, thật sự không tồi.” Triệu Khánh Lợi uống một hớp trà,
trong mắt ông ta có một chút thưởng thức.
Liễu Ngọc Phi hung hăng trừng Trần Gia Bảo, hiển nhiên là trong lòng cô ta vẫn không cam lòng.
Đỗ Phú Quý khẽ thở ra một hơi, vội vàng nói: “Cục trưởng Triệu, đội
trường Liễu, thành phố Hòa Bình của chúng tôi đúng thật là một nơi nhỏ,
không so được với khí thế to lớn như đầm rồng hang hổ ở Hà Nội. Nhưng dù thành phố Hòa Bình nhỏ thì nhỏ nhưng chúng tôi cũng không phải ếch ngồi đáy giếng mà không hiểu biết gì, kẻ hèn họ Đỗ tôi cũng không bị mù đến
nỗi ngay cả một người có phải là cường giả tông sư hay không cũng không
phân biệt. Được rồi, chúng ta lui mười ngàn bước mà nói, coi như kẻ hèn
họ Đỗ tôi có bị mù thì chẳng phải trung tướng của quân khu Biển Đông là
Vương Đại Hùng cũng bị mù sao? Ngay cả ông ấy cũng chính miệng thừa nhận Trần Gia Bảo là cường giả cấp tông sư rồi còn tự mình ra mặt mời tông
sư Trần gia nhập quân đội Biển Đông, chẳng lẽ đội trưởng Liễu cũng không tin tưởng vào ánh mắt của Vương Đại Hùng sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT