Sắc mặt Lam Di Lan lập tức tái nhợt, mặt cắt không còn một giọt máu.
Cô hiểu rằng lời tỏ tình trá hình của mình đã bị Trần Gia Bảo từ chối một cách tuyệt tình.
Cô cảm thấy trái tim mình bị véo rất gay gắt, trái tim đau nói, hơi thở có chút khó khăn.
“Cô cũng thích Trần Gia Bảo sao?”
Đột nhiên, Diêu Hoa Mộng đi đến bên cạnh Lam Di Lan, thở dài.
Sắc mặt Lam Di Lan thay đổi, lắc đầu liên tục, phủ nhận nói: “Không… Tôi không có.”
“Cô gái ngốc nghếch, tôi cũng không phải kẻ ngốc, mấy ngày nay cô
thường xuyên xuất hiện trước mặt Trần Gia Bảo, không phải là muốn thu
hút sự chú ý của anh ta sao? Người đẹp đoan trang và lạnh lùng Lam Di
Lan của lớp chúng ta có lúc nào để ý đến người khác giới như vậy chưa?”
Diêu Hoa Mộng phân tích.
Sắc mặt Lam Di Lan lập tức thay đổi, ngay sau đó cô khẽ cắn môi dưới, tự giễu cười một tiếng, nói: “Đúng vậy. Tôi thích Trần Gia Bảo, anh ấy
là một thanh niên trẻ tuổi, đẹp trai lại còn là thanh niên tài giỏi có
quyền thế ngập trời, gì có người phụ nữ nào không thích chứ? Người phụ
nữ không phải đều muốn dựa vào người như vậy cả đời sao? Nhưng mà cho dù tôi thích anh ấy như thế nào đi nữa, nếu anh ấy ở cùng với Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã, anh ấy cũng đều coi thường tôi.”
Lam Di Lan lắc đầu, lộ vẻ mặt thất vọng và cô đơn.
Trần Gia Bảo không hề biết có hai cô gái rất xinh đẹp đang ngấm ngầm
mưu tính với nhau sau lưng mình, nhưng đương nhiên là dù anh có biết đi
chăng nữa thì anh cũng không quan tâm, vì dù họ có suy tính điều gì đi
nữa thì người được lợi vẫn là Trần Gia Bảo.
Bây giờ anh đưa Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã về quán ăn nhỏ rồi lái
xe quay trở về biệt thự trước ánh mắt lưu luyến không nỡ rời xa của hai
người họ.
Trong biệt thự không có ai cả, Trần Gia Bảo bèn gọi điện thoại cho Hương Giang.
Hương Giang cảm thấy rất phấn khích khi nhận được điện thoại của Trần Gia Bảo, cô nói bằng giọng kích động: “Ông chủ.”
nhiên, ở đầu dây bên kia, giọng nói của Hương Giang có hơi thay đổi: “Ông chủ…”
“Ừ, sao thế, còn chuyện gì muốn báo cáo nữa à?” Trần Gia Bảo hỏi bằng giọng khó hiểu.
Đầu dây bên kia hơi ngập ngừng một chút làm cho Trần Gia Bảo càng cảm thấy khó hiểu hơn, rồi đột nhiên anh nghe thấy giọng nói ngọt ngào mềm
mại của Hương Giang: “Ông chủ, em nhớ anh.”
Kể từ lần trước ở trong biệt thự, Trần Gia Bảo truyền Quy Nguyên Độc
Kinh cho Hương Giang rồi suýt chút nữa bị cô đẩy ngã thì càng ngày lá
gan của cô càng lớn và cũng tỏ thái độ mập mờ với Trần Gia Bảo một cách
thường xuyên hơn.
Trần Gia Bảo hơi sửng sốt một chút rồi ngay sau đó anh nở một nụ cười vui vẻ và ấm áp, nói: “Đợi một chút, tôi qua tập đoàn Nhiên Á gặp cô
một lúc.”
“Vâng ạ, em chờ anh đến.” Hương Giang trả lời, trong giọng nói còn chất chứa một chút hi vọng.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Gia Bảo lắc đầu rồi phì cười, sau đó anh tới gara, lái con Bentley đến toà nhà Nhiên Á nhưng đột nhiên anh lại
đổi ý, lái xe về phía câu lạc bộ golf Hải Thiên.
Cũng lâu rồi anh chưa gặp Tạ Cẩm Tú, khi nghĩ đến cô gái có sắc đẹp
có một không hai này thì anh cảm thấy tự trách bản thân vì đã đối xử với cô hơi lạnh nhạt. Nên lần này, sau khi trở về từ thành phố Thanh Hóa,
anh dành thời gian đến thăm Tạ Cẩm Tú trước.
Sau khi đỗ xe vào bãi đậu của câu lạc bộ golf Hải Thiên, Trần Gia Bảo đi đến cổng chính, vốn định đi vào trong nhưng sau khi suy nghĩ một lúc thì anh lại đứng chờ ở bên ngoài, định cho Tạ Cẩm Tú một sự bất ngờ.
Câu lạc bộ đã đổi bảo vệ mới, anh ta thấy Trần Gia Bảo đứng ngoài cửa thì bĩu môi một cái vì anh ta tưởng Trần Gia Bảo đang theo đuổi cô gái
nào đó trong câu lạc bộ.
“Hừ, mặc dù mặt mũi trông cũng được đấy nhưng chỉ có hai bàn tay
trắng mà cũng muốn cua gái đẹp ở câu lạc bộ Hải Thiên này á, đúng là chỉ giỏi mơ mộng hão huyền.”
Gã bảo vệ tên Trương Đạt nghĩ vậy lập tức vẻ khinh thường hiện lên trong ánh mắt.