Lúc ăn sáng, Lâm Thanh Hà thấy Bùi Tuệ Lâm và Vân Bá Hùng đã cụt một tay.
Tối qua cô ngủ nên chưa thấy hai người, nhưng điều khiến cô kinh ngạc lại là chị gái mang vẻ đẹp đặc biệt đó lại trợn mắt nhìn Trần Gia Bảo
như thể muốn băm anh ra làm tám mảnh.
Mà Trần Gia Bảo thì chỉ lơ đãng liếc qua cô ta một lần, sau đó không thèm nhìn nữa. Bùi Tuệ Lâm thấy vậy càng thêm tức giận.
Ăn sáng được một lúc, Trần Gia Bảo đưa hai cô gái Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã dạo chơi, thư giãn thả ga. Thế là chẳng mất bao lâu, Lâm
Thanh Hà đã quên ngay chuyện của Bùi Tuệ Lâm, cô bắt đầu chơi đùa vui
vẻ, hưởng thụ thời gian du lịch ngọt ngào với Trần Gia Bảo.
Lúc xế chiều, Bùi Thanh Phong cho người tới đón Bùi Tuệ Lâm và Vân Bá Hùng, nhưng điều khiến ai nấy đều phải ngạc nhiên chính là Bùi Thanh
Phong lại hào phóng đến độ sai hẳn một chiếc trực thẳng tới, hạ cánh
trong khoảng sân của suối nước nóng trong thôn Đông Các.
Trần Gia Bảo nằm trên ghế phơi nắng cách đó không xa, hưởng thụ sự
hầu hạ của Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã, thờ ơ lạnh nhạt nằm nguyên đó
xem.
Mặc dù Vân Bá Hùng chỉ còn một tay, thực lực cũng giảm mạnh, nhưng
sức mạnh bậc thầy trên người ông ta vẫn chẳng phải chuyện đùa. Ông ta
dùng một tay vác thi thể Nhạc Minh Hải, gật đầu với Trần Gia Bảo coi như chào hỏi, sau đó nhảy lên trực thăng.
Trước khi lên máy bay, Bùi Tuệ Lâm đột nhiên nghiêng đầu nhìn Trần
Gia Bảo bằng ánh mắt chứa hận thù thấu xương. Cô ta cao giọng mà rằng:
“Trần Gia Bảo, một ngày nào đó, Bùi Tuệ Lâm tôi sẽ bắt anh phải quỳ
xuống trước mặt tôi, dập đầu nhận sai. Bùi Tuệ Lâm này nói được làm
được!”
“Được rồi, trong tương lai tôi sẽ đi đến tỉnh Phú Thọ, hy vọng đến
lúc đó cô sẽ không làm tôi thất vọng, tôi sẽ mỏi mắt mong chờ.” Trần Gia Bảo gật đầu một cái, thái độ cũng không có một chút qua loa lấy lệ nào, bởi vì anh biết rất rõ rằng một người phụ nữ, nhất là người phụ nữ
trong lòng đầy thù hận thì sẽ đáng sợ và điên cuồng như thế nào.
Tuy nhiên, dù sao Trần Gia Bảo cũng là Trần Gia Bảo, cho dù thù hận
của Bùi Tuệ Lâm nhiều hơn gấp mười lần, làm ra những hành động đáng sợ
gấp bội lần đi nữa thì đối với anh, Bùi Tuệ Lâm cũng không có bất kỳ
tính uy hiếp nào.
Cuối cùng Bùi Tuệ Lâm nhìn Trần Gia Bảo một lần nữa, ánh mắt phức
tạp. Đột nhiên cô hừ một tiếng, di chuyển đôi chân thon dài của mình và
leo lên máy bay trực thăng.
“Anh Bảo, cô gái xinh đẹp này hình như rất ghét anh, sẽ không xảy ra
chuyện gì chứ?” Lâm Thanh Hà xoa bóp đầu cho Trần Gia Bảo, lo lắng hỏi.
“Không sao đâu.” Trần Gia Bảo nhéo má Lâm Thanh Hà một cách cưng
chiều, cười tự tin, nói: “Có anh ở đây thì cho dù có chuyện gì xảy ra
cũng sẽ ổn thôi, em không cần lo lắng.”
“Vâng, Thanh Hà tin tưởng vào anh Bảo!” Lâm Thanh Hà gật đầu lia lịa.
Cách đó không xa, Diêu Hoa Mộng và Lam Di Lan nhìn thấy cảnh này, trong lòng hai người tràn đầy hâm mộ.
Trong vài ngày tiếp theo, Trần Gia Bảo đưa Lâm Thanh Hà và Tần Thanh
Nhã đi chơi quanh khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ở thôn Đông Các. Ngoài
mong đợi của Trần Gia Bảo là Lam Di Lan lại luôn luôn đi chơi với mấy cô ấy và nhìn Trần Gia Bảo bằng ánh mắt tràn đầy tình ý.
Về phần Diêu Hoa Mộng, mặc dù trong lòng cô rất hâm mộ và cô cũng
muốn lấy lòng Trần Gia Bảo, nhưng trước khi biểu hiện ra những điều này
thì trong lòng cô rất xấu hổ và tự ti. Cô chỉ có thể trơ mắt ra nhìn
bằng ánh mắt vừa hâm mộ vừa cô đơn.
Chẳng mấy chốc, Trần Gia Bảo đã thấy Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã
chơi đùa rất vui vẻ, hơn nữa anh cũng lo lắng về tình hình ở thành phố
Hòa Bình, cho nên Trần Gia Bảo định trở về.
Diêu Hoa Mộng và Lam Di Lan đi theo Hạ Minh Triết chờ những người
đến, hai người kia bị Kinh Đại Vĩ lôi ra dạy dỗ một trên nên họ đã lái
xe chạy đi từ lâu. Trần Gia Bảo không thể làm gì khác, chỉ còn cách lái
chiếc Bentley, chở hai cô ấy quay trở về thành phố Hòa Bình, tất nhiên
người ngồi ở ghế lái phụ là Lâm Thành Hà.
Đây là lần đầu tiên Diêu Hoa Mộng và Lam Di Lan được ngồi trên một
chiếc xe sang trọng như vậy. Ngồi ở trong xe, họ nhìn bên trái một chút, bên phải một chút, họ tỏ ra rất hưng phấn, ánh mắt nhìn Trần Gia Bảo
càng thêm nóng rực.
Đến ngoài cửa trường đại học Vinh, sau khi Diêu Hoa Mộng và Lam Di Lan xuống xe, Trần Gia Bảo chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, Lam Di Lan khẽ cắn môi dưới, đi tới bên cạnh Trần Gia Bảo, xoa xoa vạt áo mình, hỏi: “Trần…
Cậu Trần, anh có thể cho tôi xin phương thức liên lạc không?”
Trần Gia Bảo khẽ nhíu mày, tâm tư của anh rất nhanh nhẹn, làm sao có thể không biết Lam Di Lan có tình cảm thầm kín với mình?
Thật tiếc Trần Gia Bảo không phải người cứ thấy phụ nữ liền lập tức
muốn có quan hệ, mặc dù Lam Di Lan có ấn tượng khá tốt với anh nhưng
cũng chỉ là ấn tượng khá tốt mà thôi.
“Sau này có duyên thì sẽ tính sau.” Trần Gia Bảo cười lịch sự với Lam Di Lan, sau đó hiên ngang lái xe chở Lâm Thanh Hà và Tần Thanh Nhã rời
đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT