Trong tức khắc, hai bên huyệt thái dương của Nhạc Minh Hải phun máu
tươi tung toé, lập tức ngã trên mặt đất chết tươi, mà anh ta chỉ có thể
mở mắt thật to, bởi vậy có thể suy ra rằng trước khi chết trong lòng anh ta đã khiếp sợ cỡ nào.
Thay đổi bất ngờ!
Vân Bá Hùng, Bùi Tuệ Lâm và mọi người tại đây đều khiếp sợ nói không ra lời.
“Thế mà anh… anh thật sự giết Nhạc Minh Hải ngay trước mặt chú Vân
sao? Chuyện này. . . Chuyện này sao có thể?” Bùi Tuệ Lâm che cái miệng
nhỏ nhắn lại, khiếp sợ không thôi.
Trần Gia Bảo đứng nguyên tại chỗ, tinh thần phấn chấn cười thật to
nói: “Ông cười tôi ngạo mạn phách lối, nhưng ông đâu biết tôi lại cười
ông là người hiểu biết nông cạn chứ?”
Vân Bá Hùng cảm thấy mặt mình bị đánh sưng lên, ông ta triệt để phẫn nộ tức giận nói: “Nói, rốt cuộc cậu là ai?”
“Trần Gia Bảo.”
Trần Gia Bảo chắp hai tay sau lưng, cười lạnh nhạt nói.
Ba chữ “Trần Gia Bảo” này cứ như có ma lực, Vân Bá Hùng và Bùi Tuệ Lâm lại khiếp sợ lần nữa, nhìn Trần Gia Bảo nói không ra lời.
Hiện tại mọi người ở đây đều đang chìm trong cảm xúc khiếp sợ. Nhất
là ba cô gái Tần Thanh Nhã, Diêu Hoa Mộng và Lam Di Lan càng khiếp sợ
đến ngây người.
Trước đó bọn họ đã đoán được tài năng của Trần Gia Bảo chắc chắn vô
cùng tốt, nhưng bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, thế mà Trần Gia
Bảo giỏi đến như vậy, búng tay một cái là có một luồng kiếm khí có thể
giết người một cách không để lại tiếng động!
“Tôi không nhìn nhầm chứ, kiếm khí phát ra từ ngón tay, quả thật đây
không phải là tình huống trong tiểu thuyết tiên hiệp chứ? Chẳng những
Trần Gia Bảo dùng kiếm khí giết người, mà sau khi nói ra tên mình thì
làm cho Vân Bá Hùng và Bùi Tuệ Lâm ban nãy còn thể hiện trâu bò hiện tại lại khiếp sợ, điều này chỉ có thể nói rõ một điều là bối cảnh của Trần
Gia Bảo tuyệt đối còn kinh khủng hơn so với tưởng tượng lúc trước của
tôi.”
Diêu Hoa Mộng khiếp sợ suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến lúc trước bản
thân lỡ mất cơ hội thì trong lòng càng thêm thất vọng và hối hận.
“Thì ra cậu chính là Trần Gia Bảo.” Vân Bá Hùng kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Trần Gia Bảo gật đầu, nét mặt không vui không buồn.
“Thật không ngờ đến có thể nhìn thấy cậu Trần tiếng tăm lừng lẫy của
tỉnh Hòa Bình ở đây, coi như chuyến đi này không tệ rồi.” Vân Bá Hùng
đánh giá Trần Gia Bảo, trên nét mặt có ba phần tò mò, ba phần hứng thú,
ba phần kinh ngạc và một chút khinh thường.
“Ông từng nghe qua tiếng tăm của tôi?” Trần Gia Bảo tò mò hỏi.
“Cậu Trần Gia Bảo tiếng tăm lừng lẫy, tất nhiên kẻ hèn họ Vân tôi
từng nghe qua.” Vân Bá Hùng chắp hai tay sau lưng, rất hứng thú nói:
“Trước đó cậu yên lặng không danh tiếng, nhưng sau này lại đột nhiên
xuất hiện giống như một ngôi sao, đầu tiên quyết chiến với Đồ Bá Thạch
là cao thủ đệ nhất của nhà họ Triệu ở hội quán Vọng Giang, ông ta bị cậu một kiếm cắt mất cánh tay, không lâu sau đó cậu lại giết Cừu Thanh Vũ
là Tông sư kiếm đạo thành danh đã nhiều năm thống trị nửa cơ nghiệp thế
giới ngầm ở tỉnh Hòa Bình, có thể nói trong ba mươi năm qua ở tỉnh Hòa
Bình thì cậu là một người truyền kỳ có tài năng tuyệt thế, làm sao kẻ
hèn họ Vân tôi có thể chưa từng nghe qua?”
Lời vừa nói ra làm đám người Tần Thanh Nhã và Diêu Hoa Mộng sợ ngây
người, không nghĩ ra thế mà Trần Gia Bảo rất giỏi, nửa cơ nghiệp thế
giới ngầm tỉnh Hòa Bình đều do anh nắm giữ.
“Khó trách Gia Bảo luôn bình tĩnh như thế thì ra là do anh có thực lực như vậy.” Tần Thanh Nhã âm thầm cảm thán.
Trần Gia Bảo cười nghiền ngẫm: “Thật không nghĩ đến ông nắm rõ chuyện trước đây về tôi như thế.”
“Chỉ có thế mà là nắm rõ à?” Vân Bá Hùng cười lạnh, tiếp tục nói:
“Ngoại trừ những chuyện này ra, tôi còn biết đám người Quỷ Y Môn và Tôn
Trường Khang của thành phố Hòa Bình liên hợp lại bố trí thiên la địa
võng để ám sát cậu, nhưng đáng tiếc thực lực bọn họ không đủ, chẳng
những không thể thành công mà ngược lại bị cậu giết sạch hơn một trăm
người trong vòng một đêm, thậm chí ngay cả nhà họ Lý và nhà họ Tôn đường đường là xã hội thượng lưu của thành phố Hòa Bình cũng đều chịu cảnh
diệt môn, chỉ trừ cặp mẹ con ra. Mặc dù thủ đoạn của cậu tàn nhẫn nhưng
rất hợp khẩu vị của tôi, làm đàn ông phải đầu đội trời chân đạp đất,
thẳng thắn mà làm, chẳng phải sung sướng lắm sao? Ngay cả ông trùm của
thế giới ngầm tỉnh Phú Thọ là cậu Bùi Thanh Phong cũng nhìn cậu với con
mắt khác, thậm chí bởi vì liên quan đến cậu mà tạm thời kết thúc kế
hoạch chiếm đoạt thế giới ngầm của tỉnh Hòa Bình, Trần Gia Bảo, cậu hẳn
nên cảm thấy vinh dự.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT