Kinh Đại Vĩ trừng lớn hai mắt, trên mặt xuất hiện vẻ mặt quái lạ.

“Thằng nhãi này dám nói chuyện với cậu Trần như thế thì với tính tình của cậu Trần chỉ sợ khó mà bỏ qua chuyện này.”

Tâm trạng của Kinh Đại Vĩ rất phức tạp, một mặt hi vọng Trần Gia Bảo làm giảm bớt lòng hăng hái của đối phương, nhưng một mặt khác lại không nói trước được Trần Gia Bảo có đánh thắng được Vân Bá Hùng hay không, coi như đánh thắng được thì chỉ sợ cũng sẽ bị Bùi Thanh Phong trả thù, đến lúc đó tình thế chắc chắn càng thêm phức tạp.

Vân Bá Hùng thờ ơ lạnh nhạt nhếch miệng mỉm cười, hiển nhiên ông ta cũng đang chờ Trần Gia Bảo và Tần Thanh Nhã chịu thua.

Tần Thanh Nhã vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, sắc mặt đầy do dự.

“Với tính tình kiêu ngạo của Gia Bảo tuyệt đối sẽ không làm được chuyện xin lỗi này, lỡ như không nể mặt thì tuyệt đối sẽ bất lợi với Gia Bảo, haiz, mình chủ động đứng ra làm người dẫn đường vậy, mình sẽ nhẫn nhịn hai ngày hi vọng bọn họ có thể không truy cứu nữa.”

Nghĩ tới đây, Tần Thanh Nhã hít sâu một hơi đang định mở miệng đồng ý làm người dẫn đường cho Bùi Tuệ Lâm thì đột nhiên Trần Gia Bảo chậm rãi ngẩng đầu nhìn Nhạc Minh Hải, ánh mắt chán ghét xem thường nói: “Thật ồn ào, anh là cái thá gì mà dám ra lệnh cho tôi, nếu như anh nói nhảm một chữ nữa thì tôi sẽ đánh chết anh tại chỗ!”

Lời vừa nói ra khiến đám người rốt rít sợ hãi, nhất là Tần Thanh Nhã, cô thốt lên một tiếng đầy lo lắng.

Bùi Tuệ Lâm và Vân Bá Hùng cũng không nghĩ tới đã vậy rồi mà Trần Gia Bảo còn quá phách lối, bọn họ liếc mắt không dứt.

Nhạc Minh Hải cứ như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này, anh ta cười lên ha hả, vừa cười vừa giễu cợt nói: “Tôi không nghe lầm chứ, người như cậu mà cũng muốn giết tôi? Thật là buồn cười, nếu như ở tỉnh Phú Thọ mà cậu dám nói chuyện với tôi như vậy thì đã sớm bị chặt thành tám khúc cho chó ăn rồi.”

Bùi Tuệ Lâm cũng lắc đầu bật cười nói: “Người của tỉnh Hòa Bình đều kiêu ngạo, cuồng vọng và tự cho là đúng như vậy sao? Mặc dù Nhạc Minh Hải là cậu ấm ăn chơi ở tỉnh Phú Thọ nhưng anh ấy khác mấy cậu ấm khác, vì dù tuổi anh ấy còn trẻ nhưng cả người có thực lực đạt đến ‘Thông u’ Sơ kỳ, anh ấy cũng được coi là người tài hiếm thấy, vậy mà anh lại nói muốn đánh chết anh ấy tại chỗ, thật sự là không biết tự lượng sức mình. Chớ nói chi chú Vân còn ở đây, chú ấy là Tông sư cường giả, chỉ một suy nghĩ đã có thể nắm giữ sống chết của mấy người, vậy thì làm sao anh có thể giết người ngay trước mặt chú ấy được chứ? Chậc chậc, bởi vậy có thể thấy anh chỉ là một kẻ điên bị bệnh tâm thần mà thôi, thiệt cho tôi ban nãy còn cảm thấy nhìn anh hợp mắt, đúng là sai quá sai rồi.”

Đám người âm thầm gật đầu vì đều cảm thấy Bùi Tuệ Lâm nói không sai, coi như Trần Gia Bảo có giỏi hơn nữa thì cũng không có cách nào giết người trước mặt Vân Bá Hùng được.

Thậm chí ngay cả Kinh Đại Vĩ cũng âm thầm thở dài, anh ta cũng không nghĩ rằng Trần Gia Bảo có thể làm được.



Nét mặt của Trần Gia Bảo lạnh lùng, tròng mắt lóe lên tia sắc bén thản nhiên nói: “Tôi luôn nói lời sẽ giữ lời, anh đã không nghe cảnh cáo của tôi mà còn nói nhảm hết lần này đến lần khác, vậy anh có thể đi chết rồi, nhớ kỹ xuống địa phủ rồi thì đừng quên nói trước mặt Âm sai rằng anh chết vì nói nhiều!”

“Được, cậu tới đi, tôi đợi cậu đến này, xem xem cậu làm sao đánh chết tôi tại chỗ.” Nhạc Minh Hải giễu cợt nói, hoàn toàn không để lời Trần Gia Bảo nói vào tai.

Vân Bá Hùng cười khẩy châm chọc nói: “Một thằng nhãi ranh cuồng vọng cũng dám ba hoa khoác lác như thế trước mặt kẻ hèn họ Vân tôi, thật buồn cười.”

Tần Thanh Nhã lo lắng nhìn Trần Gia Bảo, sợ anh sẽ không xuống đài được.

Đột nhiên, dưới cái nhìn chăm chú của nhiều người, Trần Gia Bảo cười lạnh không nói một lời, anh búng tay một cái thì có một luồng kiếm khí sắc bén xuất hiện giữa trời bay thẳng đến chỗ Nhạc Minh Hải!

Nét mặt đám người thay đổi, Nhạc Minh Hải và Bùi Tuệ Lâm càng khiếp sợ trừng lớn hai mắt.

“Phóng nội kình ra bên ngoài à! Giỏi, xem ra cậu còn là một cao thủ, nhưng mà muốn giết người là một người như kẻ hèn họ Vân tôi, thì thằng ranh cậu còn kém nhiều lắm!”

Mặc dù Vân Bá Hùng kinh ngạc nhưng không loạn, ông ta lập tức nhảy vọt đến trước người Nhạc Minh Hải, bổ ra một chưởng mạnh mẽ lộ ra sức lực to lớn, luồng kiếm khí này của Trần Gia Bảo bị gãy tại chỗ.

“Đáng tiếc đáng tiếc, suýt chút nữa thôi.”

Tần Thanh Nhã và Kinh Đại Vĩ thở dài trong lòng, không ngừng tiếc hận.

Vân Bá Hùng cười ha ha, giọng cười chấn động cả bầu trời đêm.

Nhạc Minh Hải lau mồ hôi lạnh trên trán, anh ta còn đang chuẩn bị trào phúng Trần Gia Bảo hai câu thì đột nhiên, miệng Trần Gia Bảo nhếch lên một nụ cười thích ý nói: “Vẫn chưa xong đâu.”

Dứt lời, kiếm khí vốn đã bị gãy lại đột nhiên xẹt qua một đường vòng cung trên không trung lại uốn lượn bay đến lần nữa, điều này nằm ngoài tưởng tượng của tất cả mọi người, mà tốc độ của nó càng nhanh hơn trước, trực tiếp vòng tới bên trái Nhạc Minh Hải rồi xuyên thẳng qua huyệt thái dương của anh ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play