Tần Phi Yến nhìn không nổi, rất sợ Trần Gia Bảo sẽ bị Cục An ninh Quốc gia cướp đi bèn đứng lên nói: “Trần Gia Bảo, anh phải suy nghĩ cho kĩ. Chắc anh không biết quốc gia đã nắm rõ chuyện ở tòa nhà Vĩnh Hằng, khi đó anh chém chết hơn một trăm người, đầu người chất đống, cả cấp dưới Hương Giang của anh nữa, tàn sát cả nhà họ Tôn, máu chảy thành sông. Nếu không có quân đội chúng tôi dọn dẹp cho anh, anh nghĩ mình có thể bình yên ngồi ở đây được sao?”

Trần Gia Bảo thầm sửng sốt, nói: “Thì ra còn có chuyện này, như vậy thì tôi nợ quân đội các cô một mối ân tình.”

“Đương nhiên rồi, bây giờ là xã hội pháp trị, cho dù anh là cường giả Tông Sư thì giết người vẫn phạm pháp.” Tần Phi Yến trừng anh một cái, nói với vẻ mặt đắc ý.

Đỗ Phú Quý khẽ cau mày, vội vàng nói: “Cậu Trần, chắc anh không nhớ Lý Đức Trung từng treo giải thưởng ba mươi lăm tỷ trên bảng Phong Nhất để mua đầu của cậu, chẳng lẽ cậu không tò mò vì sao thời gian qua không còn sát thủ nào trên bảng Phong Nhất tới ám sát cậu sao?”

Trong lòng Trần Gia Bảo kinh ngạc, quả thật mấy ngày nay anh không bị sát thủ ám sát nữa, lúc trước còn cho rằng sát thủ trên bảng Phong Nhất sợ mình, bây giờ xem ra là có liên quan đến Cục An ninh Quốc gia

Đỗ Phú Quý đắc ý nói: “Tông Sư Trần đoán không sai, Cục An ninh Quốc gia chúng tôi đã âm thầm xử lý, cưỡng chế triệt tiêu các giải thưởng liên quan đến Tông Sư Trần, nếu không dù tu vi võ cổ truyền của Tông Sư Trần cao thế nào đi nữa thì vẫn rất phiền toái khi phải đối mặt với từng tốp sát thủ như vậy.”

Sau khi nói xong, Đỗ Phú Quý nhìn về phía Vương Đại Hùng và Tần Phi Yến, đắc ý ra mặt.

Vương Đại Hùng trầm giọng nói: “Ông Đỗ, vậy là Cục An ninh Quốc gia các ông cố ý muốn cướp người với quân khu Biển Đông chúng tôi đúng không? Hôm nay ông cho tôi một cái mặt mũi đi, Vương Đại Hùng tôi nợ ông, thấy sao?”

Hai mắt Đỗ Phú Quý sáng lên, để Vương Đại Hùng nợ ân tình của mình à, lắm người muốn mà cũng không được đâu.

Trong một giây phút nào đó, Đỗ Phú Quý đã có ý định đồng ý, nhưng đột nhiên ông ta nhớ tới sức mạnh mạnh mẽ của Trần Gia Bảo, lập tức lắc đầu từ chối thành thật nói: “Trung tướng Vương, không thể nói vậy được, bây giờ khan hiếm nhất chính là nhân tài, mà Tông Sư Trần đây thì vô cùng tài ba, là nhân tài mà Cục An ninh Quốc gia chúng tôi phải mời chào cho được, dù là điều kiện gì, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.”

Đỗ Phú Quý nói tiếp: “Ngoài ra, nói thật thì tôi cảm thấy một nhân tài như Tông Sư Trần hợp với Cục An ninh Quốc gia chúng tôi hơn, dẫu sao Cục An ninh Quốc gia tự do hơn, thân phận cũng bí mật hơn, không bị ràng buộc nhiều như quân đội.”



“Tự do hơn à?” Trần Gia Bảo cúi đầu suy tư.

Đỗ Phú Quý mừng rỡ, biết Trần Gia Bảo đã bị lung lay, vội vàng tranh thủ nói: “Đúng vậy, sau khi gia nhập Cục An ninh Quốc gia, Tông Sư Trần chỉ cần thi hành nhiệm vụ khi có nhiệm vụ thôi, khi không có thì cứ như bình thường là được, chắc chắn tự do hơn quân đội nhiều.”

Vương Đại Hùng hừ lạnh một tiếng, nói: “Trần Gia Bảo, cậu đừng bị ông ta lừa, ai mà không biết Cục An ninh Quốc gia quản lý nghiêm khắc, hơn nữa nhiệm vụ nhiều muốn chết chứ? Nếu cậu gia nhập quân đội thì chẳng những vừa có ngay quân hàm Đại tá, được hưởng các phúc lợi từ quốc gia mà còn có thể được hưởng các nguồn tài nguyên khác nhau do quân đội cung cấp nữa. Không phải cậu cần thảo dược để luyện đan sao? Cậu muốn bao nhiêu, quân khu Biển Đông đều có cách lấy cho cậu.”

“Ngoài ra, cậu đã gây thù chuốc oán với rất nhiều người kể từ khi xuống núi, hơn nữa có một vài thế lực còn rất lớn mạnh. Cứ xem như cậu lợi hại đi, nhưng cũng không thể bảo đảm những người phụ nữ bên cạnh cậu sẽ không gặp nguy hiểm. Quân khu Biển Đông chúng tôi sẽ phái người tới bảo vệ các cô ấy. Tôi cho rằng, dù là Hàn Đông Vy, Tô Ánh Mai hay là những người phụ nữ khác của cậu cũng đều rất cần.”

Hai mắt Trần Gia Bảo sáng lên, cảm thấy Vương Đại Hùng nói rất có lý.

Không nghi ngờ gì nữa, anh rất cần quân đội phái người bảo vệ những người phụ nữ của mình, nhất là thời gian sắp tới anh sẽ phải đến tỉnh thành, không thể luôn ở bên cạnh các cô ấy được. Vậy nên an toàn đã trở thành vấn đề anh lo lắng nhất.

Đỗ Phú Quý giỏi nhìn mặt đoán ý, vội vàng vội nói: “Tông Sư Trần, xin cậu cứ yên tâm, cậu gia nhập Cục An ninh Quốc gia thì sẽ được hưởng những đãi ngộ của chánh văn phòng, hơn nữa Cục An ninh Quốc gia chúng tôi cũng sẽ phái người bảo vệ những người phụ nữ của cậu. Ngoài ra trong cục cũng có không ít những người tài giỏi và cao thủ võ cổ truyền, cậu gia nhập thì có thể so tài với họ bất cứ lúc nào để đề cao tu vi của cậu nữa, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy.”

Vương Đại Hùng vỗ bàn cái “rầm”, cả giận nói: “Đỗ Phú Quý, ông đã quyết tâm cướp người với Vương Đại Hùng tôi đấy à?”

Sắc mặt Đỗ Phú Quý thay đổi, ông ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Vương Đại Hùng, viếng thăm trí thức, lung lạc nhân tài thì dựa vào bản lĩnh mỗi người, sao có thể nói là cướp chứ? Hơn nữa, người khác sợ quân khu Biển Đông các người, nhưng Cục An ninh Quốc gia thì không. Tôi đã chấm Trần Gia Bảo rồi, ông làm gì được tôi?”

“Được lắm, Đỗ Phú Quý, tôi nhớ kỹ lời ông. Trần Gia Bảo, ý cậu muốn sao?” Vương Đại Hùng đã nổi cơn tam bành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play