Người làm này cảm giác bầu không khí trong này thoang thoảng mùi
thuốc súng thì sợ tới mức xanh cả mặt, vội vàng nói: “Ông cụ Tạ, bên
ngoài có một người đàn ông trung niên đến thăm, ông ấy tự xưng là Đỗ Phú Quý, bảo ông cụ chắc chắn sẽ cho phép ông ấy đi vào sau khi nghe thấy
cái tên này.”
“Đỗ Phú Quý? Mau mời ông ấy vào.”
Tạ Hoàng Dương và Vương Đại Hùng nhìn nhau, cả hai đều thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Đỗ Phú Quý là Chi Cục trưởng Chi Cục An ninh Quốc gia ở tỉnh Hòa
Bình, lâu nay rất ít khi qua lại với nhóm người Tạ Hoàng Dương, tục ngữ
nói không có việc gì thì không đến gõ cửa, bây giờ Đỗ Phú Quý đột nhiên
đến thăm, chắc chắn là có chuyện quan trọng.
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng thoải mái đi vào, ngũ quan rất phổ thông, đeo đồng hồ, nếu Trần Gia Bảo không phát hiện ra hơi thở của Đỗ Phú Quý ẩn lại vào trong nhưng ánh mắt lại
sáng ngời có thần, anh nhất định sẽ cho rằng ông ta là một người bình
thường.
“Lại là cao thủ Thông U trung kỳ à? Thú vị.” Trần Gia Bảo thầm nghĩ.
“Ông cụ Tạ, lâu quá không gặp, thời gian qua vẫn khỏe chứ?” Đỗ Phú
Quý đi tới, vừa cười vừa chào hỏi, thấy Vương Đại Hùng đang ngồi bên
cạnh mà vẫn không kinh ngạc, cười nói: “Trung tướng Vương, vẫn khỏe
chứ.”
Vương Đại Hùng gật đầu với ông ta, nét mặt thâm sâu khó đoán, Tần Phi Yến hừ một tiếng, ngồi xuống.
Tạ Hoàng Dương cười khà khà nói: “Cục trưởng Đỗ luôn luôn trăm công
nghìn việc cơ mà, sao hôm nay có thời gian tới nhà họ Tạ làm khách thế?”
“Người ta hay nói ‘Không có việc gì thì không đến gõ cửa’, tôi tới
nhà họ Tạ vì có một chuyện rất quan trọng.” Đỗ Phú Quý ha ha cười nói,
đột nhiên khóe mắt liếc về phía Trần Gia Bảo.
Trong lòng Vương Đại Hùng tức khắc vang lên hai tiếng “lộp bộp”, có cảm giác không lành.
Quả nhiên, Đỗ Phú Quý đi tới bên cạnh Trần Gia Bảo, cười nói: “Cậu
chính là Trần Gia Bảo Tông sư Trần đã chém chết Đồ Bá Thạch, đánh bại
Cừu Thanh Vũ nhỉ?”
“Là tôi, có gì sao?” Trần Gia Bảo gật đầu.
Đỗ Phú Quý cười nói: “Xin tự giới thiệu, tôi là Đỗ Phú Quý, Chi Cục
trưởng Chi Cục An ninh Quốc gia ở tỉnh Hòa Bình, đặc biệt đến mời Tông
sư Trần gia nhập Cục An ninh Quốc gia.”
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.
Mặc dù đã đoán ra được Đỗ Phú Quý đến đây với mục đích gì, nhưng khi
nghe chính miệng Đỗ Phú Quý nói ra, nhóm người Vương Đại Hùng và Tạ
Hoàng Dương vẫn giật nảy cả mình, vẻ chấn động lộ hẳn ra ngoài.
Nhất là Tần Phi Yến, cô ta đang định uống một hớp trà hương sen để đè lửa giận trong lòng xuống, nghe Đỗ Phú Quý nói vậy thì giật mình suýt
nữa phun trà ra ngoài.
Trong lòng Tạ Hoàng Dương vừa kinh ngạc vừa bội phục: “Ngay cả Đỗ Phú Quý của Cục An ninh Quốc gia cũng tới mời Gia Bảo, xem ra sau này thành tựu của Gia Bảo còn nhiều hơn cả mình dự đoán. Có mối quan hệ giữa Cẩm
Tú và Trần Gia Bảo, rất có khả năng nhà họ Tạ mình sẽ được lên một tầng
cao mới.”
Trần Gia Bảo hơi kinh ngạc, Đỗ Phú Quý thế mà biết rõ chuyện của mình như vậy, nhất định là đã điều tra anh.
Nghĩ đến đây, nét mặt Trần Gia Bảo có hơi không vui.
Đỗ Phú Quý rất biết nhìn sắc mặt người khác, thấy vậy bèn vội vàng
nói: “Cậu Trần đừng hiểu lầm, không phải chúng tôi cố ý điều tra cậu
Trần đâu, chẳng qua từ khi xuống núi đến nay, những gì cậu Trần đã làm
có thể nói toàn là những việc hệ trọng đối với Hòa Bình, không, phải là
không thể nào tưởng tượng thì đúng hơn. Nếu tôi không biết cả những
chuyện này thì xem như chức vị Chi Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia này ở không rồi.”
Trần Gia Bảo gật đầu, lúc này sắc mặt mới khá hơn một chút.
Đỗ Phú Quý thở phào, cười nói: “Cậu Trần, cậu có bản lĩnh và tài hoa
như thế, gia nhập Cục An ninh Quốc gia chắc chắn sẽ có nhiều đất dùng võ lắm, cậu có thể mặc sức bay lượn, thậm chí chức quan cũng lên như diều
gặp gió nữa.”
Trần Gia Bảo hơi chau mày, nhưng anh chưa kịp lên tiếng thì sắc mặt
Vương Đại Hùng đã âm trầm xuống. Đỗ Phú Quý sớm không tới, muộn không
tới, lại cố tình tới vào lúc ông ta ra mặt mời chào Trần Gia Bảo, không
phải đang kiếm chuyện với mình sao?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Vương Đại Hùng càng âm u hơn, ông ta đứng lên,
nói: “Ông Đỗ, ông quá không phúc hậu rồi, rõ ràng là tôi tới trước cơ
mà, chẳng lẽ Cục An ninh Quốc gia các ông muốn nẫng tay trên à?”
Đỗ Phú Quý cười sung sướng nói: “Sao Trung tướng Vương lại nói vậy.
Không dám giấu giếm, trước đây Cục An ninh Quốc gia chúng tôi đã quan
tâm đến Trần Gia Bảo rồi, chẳng qua có chuyện phải trì hoãn nên vẫn chưa mời chào được. Ban đầu chúng tôi dự định qua một thời gian nữa rồi mời
Tông Sư Trần, chẳng qua nhận được tin Trung tướng Vương đã đến trước nên chúng tôi cũng buộc phải ra mặt thôi.”
Trần Gia Bảo hiểu ra, thì ra là có chuyện như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT