Ngay cả Tô Ánh Mai cũng vậy, mây mù đã nhấn chìm cô trong mấy ngày qua đã hóa thành hư vô, trong lòng cô tràn đầy niềm hân hoan.
Tất nhiên, cô hiểu rất rõ mọi thứ đều nhờ có Trần Gia Bảo mang đến
cho mình, nên lúc ở trong phòng họp, Tô Ánh Mai cũng cực kì biết ơn Trần Gia Bảo.
Bảy ngày sau, nhà họ Tô tổ chức tiệc mừng thọ cho Tô Minh Sơn.
Mặc dù nhà họ Tô có thể bước lên tầng lớp thượng lưu trong Hòa Bình,
có được địa vị như ngày hôm nay hoàn toàn nhờ vào công lao của ông cụ Tô Minh Sơn, nhưng cho dù trong bảy tám năm gần đây ông cụ Tô lùi xuống,
ông ta vẫn là một người đức cao vọng trọng ở thành phố Hòa Bình.
Tối nay, nhà họ Tô đặc biệt bao toàn bộ khách sạn của Quân Bình, tổ
chức một bữa tiệc thật hoành tráng để chúc mừng sinh nhật ông cụ Tô Minh Sơn.
Bên ngoài khách sạn là một loạt các xe hơi hàng hiệu đang đậu, hết
Porsche đến Ferrari, nhiều vô số kể, khoa trương hơn cả buổi triển lãm
xe.
Trần Gia Bảo và Tô Ánh Mai vừa bước xuống chiếc Bentley thì đã bị cảnh này đập thẳng vào mắt.
“Ha ha.” Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng, nói: “Anh bảo Tô Văn Quân
mời hết những nhân vật máu mặt mà ông ta biết đến đây, xem ra ông ta làm vậy thật rồi.”
Tô Ánh Mai lo âu nói: “Nhà họ Tô đã cắm rễ ở Hòa Bình nhiều năm, mạng lưới giao thiệp trải rộng khắp mọi ngành nghề. Gia Bảo, e là bữa tiệc
tối nay sẽ là một Hồng Môn Yến đấy.”
“Không phải Hồng Môn Yến thì anh không tới đâu.” Trần Gia Bảo vỗ vỗ bàn tay ngọc của Tô Ánh Mai, ra hiệu cho cô an tâm.
Sau đó, Hương Giang đậu xe rồi đi ra với hộp quà tinh xảo trên tay, ba người cùng đi vào.
Trong khách sạn ồn ào tiếng người, có không ít khách đến tham dự, ai
cũng áo mũ chỉnh tề, đều là những người có chỗ đứng trong mọi ngành
nghề.
Tô Ánh Mai nhìn xung quanh, khi thấy có rất nhiều bề trên của giới kinh doanh đang có mặt thì trong ánh mắt thoáng qua vẻ lo âu.
Thần sắc Trần Gia Bảo vẫn không thay đổi, anh dẫn Tô Ánh Mai đi đến chính giữa cánh Bắc của đại sảnh.
Nơi đó, Tô Minh Sơn đang mặc áo giao lĩnh màu đỏ ngồi ở ghế chủ nhà,
nở nụ cười vô cùng sảng khoái, khuôn mặt cũng ánh lên màu hồng hào, có
thể thấy được hôm tâm trạng ông cụ Tô tốt vô cùng.
Nhóm người Tô Văn Quân, Lưu Ngọc Lan thì ngồi ở hai bên, bên cạnh có
không ít người vây quanh, thậm chí đến Tô Văn Cường từng bị Trần Gia Bảo đập vỡ đầu cũng đang ở đây, nhưng Tô Văn Cường đội mũ lưỡi trai, che
lớp băng cứu thương trắng đi.
Khi Trần Gia Bảo và Tô Ánh Mai đi qua, Tô Văn Quân và Lưu Ngọc Lan
lập tức nhìn về phía anh, trong mắt thoáng qua vẻ lạnh lẽo, còn Tô Văn
Cường thì vừa nổi cơn tức giận vừa có chút sợ hãi.
“Ông nội, chúc ông lộc đến quanh năm, sống lâu trăm tuổi.” Trần Gia Bảo cười nói, Hương Giang hết lập tức dâng quà tặng lên.
Tô Minh Sơn mừng rơn, chủ động đi qua, một tay cầm lấy Trần Gia Bảo,
một tay cầm lấy Tô Ánh Mai, vui vẻ nói: “Tới cũng đã tới rồi, còn quà
cáp gì chứ, thật là quá khách sáo mà.”
“Ông cụ Tô là bề trên, đây là điều cháu nên làm. Hơn nữa, nếu cháu
không mang quà tặng đến thì có khi tối nay Ánh Mai bắt cháu quỳ trên ván giặt quần áo mất.” Trần Gia Bảo nói đùa.
“Đúng vậy, đúng vậy, ông cũng quên.” Tô Minh Sơn sảng khoái cười to.
Tô Ánh Mai nháy mắt đỏ ửng cả mặt, trừng Trần Gia Bảo, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ thẹn thùng mà vui sướng.
Tô Minh Sơn luôn mực nói chuyện với hai người, chỉ cần nhìn vào vẻ
mặt của ông ta thôi là biết ông ta yêu thương Trần Gia Bảo và Tô Ánh Mai thế nào.
Một bên khác, sắc mặt Lưu Ngọc Lan âm trầm, tức giận hừ một tiếng,
bất mãn nói: “Văn Cường cũng là cháu trai cưng của ông ấy mà, sao không
thấy ông ấy đối xử tốt với Văn Cường bao giờ vậy.”
“Sau này Văn Cường sẽ là người thừa kế của nhà họ Tô, bà còn không
hài lòng cái gì?” Tô Văn Quân lạnh lùng cười một tiếng, đột nhiên đi lên cười nói với Tô Minh Sơn: “Bố à, bên này cũng có không ít người đang
chờ chúc thọ cho bố này, con đi sắp xếp chỗ ngồi cho Ánh Mai và Trần Gia Bảo đã nhé, lát nữa mọi người chúc thọ xong thì bố trò chuyện với hai
đứa nó sau cũng không muộn.”
Tô Minh Sơn hơi do dự, sau đó ông ta nói: “Được, bố nghe con.”
“Hai đứa đi với bố.” Tô Văn Quân dẫn đường cho hai người Trần Gia
Bảo, khi đã cách Tô Minh Sơn đủ xa, ông ta chợt cười gằn: “Trần Gia Bảo, không ngờ mày dám đến thật, gan đủ lớn đấy.”
“Núi đao biển lửa thì Trần Gia Bảo tôi đã đi qua hết rồi, chỉ là một
bữa tiệc của nhà họ Tô thôi mà, Trần Gia Bảo tôi có gì phải sợ?” Trần
Gia Bảo hờ hững cười.
“Hi vọng lát nữa mày còn cười được.” Tô Văn Quân thầm cười khẩy một
tiếng, đưa Trần Gia Bảo đến một góc trong đại sảnh, nói: “Không ai hiểu
con gái bằng bố, Ánh Mai luôn thích yên tĩnh, hai đứa ngồi ở đây đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT