Diệp Ngọc Trâm càng sững sờ hơn, gia tộc của Cao Tuấn Hùng là một thế lực to lớn ở thành phố Nam Định, lần nào anh ta cũng là kẻ đi ức hiếp người khác. Mặc dù nơi này là thành phố Hòa Bình nhưng Cao Tuấn Hùng lại sợ vỡ mật Trần Gia Bảo như vậy, thật sự vô cùng khó tin…

Vẻ mặt Trần Gia Bảo vẫn không thay đổi, anh nhướng mày hỏi: “Vậy còn hôn ước giữa mày và Diệp Ngọc Trâm thì sao?”

Diệp Ngọc Trâm lập tức giật mình, thoát khỏi cơn hoảng sợ, đây là chuyện mà cô ấy quan tâm nhất.

“Xin cậu yên tâm, khi trở về tôi sẽ báo cáo với bố tôi rồi đến nhà họ Diệp hủy hôn ước ngay, tuyệt đối không dám tiếp tục dây dưa với cô ấy nữa.” Cao Tuấn Hùng vội vàng nói.

“Tốt, tốt nhất mày hãy thực hiện cho được những lời mày vừa nói, nếu không tao sẽ tự mình đến Nam Định, đến lúc đó mày sẽ không chịu nổi hậu quả đâu.” Trần Gia Bảo cười khẩy, phất tay một cái, ra hiệu Cao Tuấn Hùng có thể đi.

“Cám ơn cậu Trần, cám ơn cậu Trần! Xin cậu hãy yên tâm, tôi về thành phố Nam Định, lập tức hủy hôn ước ngay đây.” Cao Tuấn Hùng như được miễn tội chết, không kịp chào hỏi Thành Tuấn mà đã cúp đuôi chạy trối chết.

Diệp Ngọc Trâm mừng rỡ khôn xiết, quay sang nhìn Trần Gia Bảo, trong đôi mắt tràn đầy vẻ cảm kích.

“Nhớ là cô nợ tôi một bữa cơm đấy.” Trần Gia Bảo chớp mắt, vừa trêu vừa cười nói.

Không hiểu sao sắc mặt Diệp Ngọc Trâm bỗng thẹn thùng đỏ bừng lên, trong lòng như có nai con đụng loạn xạ. Cô ấy đáp “Vâng”, nhưng giọng lại bé tí như muỗi, đến chính cô ấy cũng hơi kinh ngạc.

Trần Gia Bảo thản nhiên cười, tiến về phía Tưởng Đức Lâm, nói: “Ông qua đây với tôi, tôi có một số việc cần nói với ông.”

“Rõ, thưa cậu Trần.” Tưởng Đức Lâm lập tức cung kính đáp, thở phào nhẹ nhõm, đi theo Trần Gia Bảo đến đằng trước cùng với Thành Tuấn và Lãnh Minh Phong.

Hơn một trăm tên đàn em đông nghịt kia rối rít nhường đường, hơi cúi đầu, vẻ mặt cung kính.

Trần Gia Bảo đi trong đám người, mặc dù nét mặt dửng dưng nhưng khí thế lại rất mạnh mẽ, hoàn toàn là tiêu điểm của mọi sự chú ý.

Diệp Ngọc Trâm ở lại, nhìn Trần Gia Bảo được đoàn người hộ tống ngồi lên xe sang, đi về phía xa, trong lòng vô cùng rung động.

“Trần Gia Bảo, rốt cuộc anh là ai, trước đây không lâu còn cà lơ phất phơ đến nỗi bị tổng giám đốc Tô đuổi ra, giờ lại biến thành một nhân vật có máu mặt, được muôn người chú ý rồi…” Diệp Ngọc Trâm rất tò mò về Trần Gia Bảo.



Không lâu sau khi Trần Gia Bảo đi khỏi đây, hơn một trăm đàn em kia cũng lần lượt tản đi.

Sau khi Diệp Ngọc Trâm quay về tòa nhà Nhiên Á, trong đầu cô ấy quay đi quay lại một cảnh tượng: Trần Gia Bảo ngạo nghễ mà đứng, Tưởng Đức Lâm ở đằng trước thì dẫn đầu một trăm người cúi người xin lỗi. Cô ấy thật sự không thể bình tĩnh nổi, ngay cả phòng họp cũng không đi, ngồi một cục trong văn phòng của mình, vò đầu suy nghĩ rốt cuộc Trần Gia Bảo là ai.

Thật vất vả mới đến giờ tan làm, Diệp Ngọc Trâm vừa ra ngoài tập đoàn Nhiên Á thì trùng hợp thấy Trần Gia Bảo đang đứng trước một chiếc xe hơi hãng Bentley màu xám bạc.

Diệp Ngọc Trâm vui vẻ hẳn, đang chuẩn bị bước nhanh tới thì chợt thấy tổng giám đốc Tô Ánh Mai xinh đẹp tuyệt trần vui sướng đi đến bên cạnh Trần Gia Bảo, nhón chân hôn lên mặt Trần Gia Bảo, hào hứng ngồi vào trong xe.

Diệp Ngọc Trâm tức khắc dừng bước chân lại, trong đầu nổ “Bùm” một tiếng, trống rỗng, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.

Trần Gia Bảo phát hiện Diệp Ngọc Trâm, cười tủm tỉm gật đầu chào hỏi với cô ấy rồi ngồi vào trong xe, nghênh ngang chở Tô Ánh Mai đi.

‘Đúng rồi, tổng giám đốc Tô là vợ chưa cưới của anh ta, mình đã biết rồi mà.’ Diệp Ngọc Trâm miễn cưỡng cười, nhưng trong lòng như bị ai khoét mất một lỗ, đứng ngoài cổng tòa nhà Nhiên Á, có chút hồn bay phách lạc.

“Anh biết Ngọc Trâm à?”

Trong xe, Tô Ánh Mai thấy Trần Gia Bảo chào hỏi với Diệp Ngọc Trâm thì tò mò hỏi.

Vì phòng họp nằm bên trong tòa nhà Nhiên Á nên Tô Ánh Mai không biết bên ngoài có chuyện gì đã xảy ra.

Trần Gia Bảo khẽ cười, nói: “Chỉ là đúng lúc có việc nên giúp cô ấy chút thôi.”

Dĩ nhiên, với Trần Gia Bảo thì đây thật sự chỉ là giúp chút việc, nhưng với Diệp Ngọc Trâm thì lại là một sự giúp đỡ vô cùng lớn lao.

Tô Ánh Mai cũng không nghĩ nhiều, vì bây giờ tâm trí cô đang quá hào hứng phấn khởi.

Mới đây thôi, cô đã tuyên bố trong cuộc họp rằng mình đã thuận lợi lấy được quyền đại diện phân phối đồ dùng mỹ phẩm Bách Quả, hơn nữa chậm nhất là ngày mốt, mỹ phẩm sẽ được vận chuyển bằng đường hàng không từ Hồ Chí Minh đến đây. Toàn bộ phòng họp tức khắc sôi trào, ai cũng vui mừng, hãnh diện không thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play