Vẻ mặt Phan Phi Uyên tràn đầy giễu cợt, không nhịn được mở miệng chế giễu: “Thương hiệu Bách Quả là thương hiệu nổi tiếng ở trong nước, đạt được tổng cộng là 58 chứng nhận bằng sáng chế độc quyền, đây cũng là thương hiệu mỹ phẩm Việt Nam được công nhận nhiều nhất trên thế giới. Thật sự tôi không biết anh đang nói đến hãng mỹ phẩm mười sao nào mà có thể tốt hơn nhiều so với thương hiệu Bách Quả, thật là nực cười và dốt nát.”

Cố Minh Nhiên cũng lắc đầu cười khẽ, nói: “Sau một thời gian dài, hóa ra cậu chỉ là một tên nhóc cuồng vọng dốt nát, thật là lãng phí thời gian của mọi người. Này nhóc, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, xin lỗi tất cả mọi người sau đó cút ra ngoài, nhớ rõ là cút ra ngoài.”

Tô Ánh Mai thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần nói lời xin lỗi là có thể lập tức giải quyết xong vấn đề, điều này so với hậu quả mà cô dự đoán tốt hơn nhiều. Tô Ánh Mai cũng không ôm nhiều hy vọng vào việc có được quyền đại diện, cô chỉ có thể tìm cách khác để cứu tập đoàn Nhiên Á.

Nghĩ đến đây, cô vội vàng nháy mắt với Trần Gia Bảo, ý muốn Trần Gia Bảo nói xin lỗi.

Trần Gia Bảo làm như không thấy, khóe miệng nhếch lên mang theo ý cười nhàn nhạt, giễu cợt nói: “Tất cả những lời tôi nói đều là sự thật, vì sao tôi phải nói xin lỗi? Các người bảo tôi đang nói dối, điều đó chỉ cho thấy tầm mắt các người quá hạn hẹp và thiển cận, bản lĩnh và kỹ năng của Trần Gia Bảo tôi có thể để cho các người đo lường sao?”

“Thôi xong rồi…” Sắc mặt Tô Ánh Mai đột nhiên tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.

Phương Hòa Nhiên lắc đầu cười khẽ, giễu cợt nói: “Ngu xuẩn, thắng lợi cuối cùng quả nhiên là thuộc về tôi.”

Tất cả mọi người đều cảm thấy Trần Gia Bảo không biết điều, lần này đã hoàn toàn đắc tội với nhà họ Cố rồi, kết quả nhất định sẽ vô cùng thảm hại.

Có thể nói, hầu hết những người có mặt ở đây đều đang chờ đợi kịch hay của Trần Gia Bảo.

Cách đó không xa, sau khi Hứa Thành Sâm và Hứa Quân Bình nói xong liền trở lại trong phòng tiệc, trong nhất thời nhìn thấy Trần Gia Bảo, bọn họ đều hiện vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.



Sau khi nghe thấy nửa câu đầu của Trần Gia Bảo, vốn dĩ Cố Minh Nhiên vẫn còn rất tức giận đang chuẩn bị nổi trận lôi đình, nhưng khi nghe đến nửa câu cuối, đột nhiên trong mắt hiện lên nét kinh ngạc, thậm chí còn mơ hồ kích động, lập tức vội vàng hỏi: “Cậu nói cái gì? Cậu nói cậu là Trần Gia Bảo sao?”

Phản ứng của Cố Minh Nhiên kịch liệt đến nỗi Trần Gia Bảo cũng hơi kinh ngạc, nói: “Ừ, ông từng nghe qua tên tôi à?”

“Vậy cậu có biết y thuật không?” Cố Minh Nhiên càng kích động.

Mọi người xung quanh nhất thời mờ mịt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mới vừa rồi vẫn còn đang nói đến mỹ phẩm, tại sao đột nhiên lại nói đến y thuật?

Chỉ có mặt Phan Phi Uyên tràn đầy khiếp sợ.

Cô cũng là một người thân cận của Cố Minh Nhiên, đương nhiên cô biết mục đích Cố Minh Nhiên đến thành phố Hòa Bình chủ yếu là vì tìm “bác sĩ Trần”, mà tên của bác sĩ Trần chính là Trần Gia Bảo.

“Chẳng lẽ, người vô cùng kiêu ngạo ở trước mắt này, thiếu niên coi trời bằng vung này chính là bác sĩ Trần sao?”

Phan Phi Uyên khiếp sợ thầm nói.

Trần Gia Bảo nhíu mày, ngạo nghễ nói: “Không cần khách sáo, bác sĩ thiên tài hiện nay.”

Cố Minh Nhiên càng kích động, bây giờ ông ta có thể xác định “bác sĩ Trần” mà mình muốn tìm chính là người trước mắt này. Nhưng mà ông ta luôn luôn là một người cẩn thận, không thể chì vì nghe một câu nói của Trần Gia Bảo mà tin tưởng Trần Gia Bảo biết y thuật.



Đột nhiên, Hứa Thành Sâm vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Gia Bảo, ở trước mặt mọi người bỗng nhiên cúi người, như học sinh đối mặt với thầy giáo, cung kính nói: “Xin chào bác sĩ Trần.”

Bác sĩ Trần?

Mọi người xôn xao, ngạc nhiên, mới vừa rồi bọn họ đã nghe Cố Minh Nhiên và Hứa Thành Sâm nói rất nhiều đến danh tiếng của “bác sĩ Trần”, hơn nữa trong lời nói còn thể hiện rõ sự cung kính đối với “bác sĩ Trần”, thậm chí mục đích lớn nhất mà ông Cố đến thành phố Hòa Bình lần này chính là cầu kiến “bác sĩ Trần”.

Chẳng lẽ Trần Gia Bảo này chính là bác sĩ Trần?

Mọi người đều khiếp sợ khi nghĩ đến điều này.

Ngay sau đó, chỉ thấy Trần Gia Bảo đứng chắp tay, nhàn nhạt nói: “Hóa ra là ông cụ Hứa Thành Sâm, đã lâu không gặp, ông vẫn khỏe chứ?”

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều xôn xao, Trần Gia Bảo nói như vậy, không còn gì nghi ngờ nữa, anh đã thừa nhận mình chính là “bác sĩ Trần”!

Phương Hòa Nhiên được mở mang tầm mắt, bỗng nhiên nghĩ đến ông nội từng dặn dò mình Trần Gia Bảo là “Thiên hành chín kim”, y thuật rất cao siêu.

“Con mẹ nó, hóa ra Trần Gia Bảo chính là bác sĩ Trần, Tôn Trường An lại không nói trước cho tôi biết, thật là đáng chết!”

Tô Ánh Mai cũng kinh ngạc giống mọi người, người mà ông Cố và Hứa Thành Sâm rất tôn trọng gọi “bác sĩ Trần” lại là Trần Gia Bảo sao? Không phải anh vừa mới xuống núi không bao lâu sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play